Nhưng tất cả chuyện xảy ra vào tối hôm qua, hoàn toàn trái ngược lại với những gì mà nương nói!
Rõ ràng là rất đau, lúc nàng ngủ Vệ Đại Hổ vẫn còn dùng sức, huống chi càng không có “Chỉ thế thôi”.
Khuôn mặt Đào Hoa lại càng đỏ bừng, vội vàng đưa tay vỗ vỗ, nàng chịu đựng sự khó chịu bước chân, lúng túng đi lại quanh nhà một hồi lâu mới quen.
Vệ Đại Hổ ở trong sân đang chẻ cây trúc, thấy nàng đứng dậy, ném con dao trong tay xuống, đứng dậy phủi bụi trên người rồi đi tới: “Sắc trời còn sớm, sao lại không ngủ thêm một lát?”
Đào Hoa gạt bàn bàn tay của hắn đưa ra đỡ lấy nàng, trừng mắt: “Làm gì?”
Đối mặt với cái nhìn lạnh lùng của vợ, Vệ Đại Hổ cười ha ha, nàng không cho đỡ liền không đỡ, lập tức đi thằng vào nhà chính kéo ghế đẩu ra sân: “Ngồi đi, ta đi nước cho nàng.”
Đào Hoa vội vàng nhìn xung quanh tứ phía, nàng ngượng ngùng ngồi xuống, Vệ Đại Hổ bưng nước ấm từ nhà bếp ra.
Đào Hoa liếc mắt nhìn phòng của chương phụ, cửa vẫn còn đóng lại, như thể vẫn còn nghỉ ngơi. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, còn tốt còn tốt, tỉnh sớm hơn so chương phụ.
“Ta đi lấy hai khúc củi cho vào bếp, hôm qua còn dư lại rất nhiều đồ ăn, buổi sáng có thể ăn tạm như vậy được không?” Vệ Đại Hổ đi vào buồng lấy khăn tay sạch, Đào Hoa đưa tay nhận lấy rồi nghe hắn nói.
Làm gì có nam nhân bận làm thức ăn, Đào Hoa rửa mặt xong liền muốn đứng dậy đi nhà bếp, bị Vệ Đại Hổ ấn vai xuống. Hắn cười nói: “Không cần đến nàng, chuyện hâm nóng đồ ăn ta có thể làm, hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi thật nhiều đi.”
Đào Hoa bị hắn ấn đến mức không thể động đậy, dường như giống với tối hôm qua, hắn chỉ cần dùng một chút sức liền có thể khiến người khác không thể cử động được, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vòng ra phía sau nhà ôm một bó củi đi vào nhà bếp.
Ngồi ở trong sân, Đào Hoa hít thở không khí trong lành của sáng sớm, nhìn ở phía xa sương mù bao phủ dày đặt núi sâu, trong tầm mắt tất cả mọi thứ đều xa lạ, nhưng lòng nàng lại không có một tia mờ mịt, cảm giá thoải mái đến khó tả.
Đây là gia đình về sau của nàng.
Hỉ yến đã kết thúc, mặt đất rất bừa bộn chưa được dọn dẹp.
Trong sân bày mấy bộ bàn ghế, trong góc tường cũng có một chồng chén đũa lớn chưa được rửa, khi người trong thôn cung cấp bàn tiệc ghế chén đũa vẫn không đủ, chỉ cần nói một tiếng, khách khứa tới nhà sẽ tự mang chén đũa đến, điều này chuyện bình thường ở nông thôn. Hôm qua sau khi ăn xong, mọi người còn mang đồ ăn mang trở về về nhà mình, trước mắt bàn ghế chén đũa ở trong sân đều là mượn ở nhà hai cữu cữu.