Vệ Đại Hổ và nhị cữu bọn họ đến đúng lúc, hắn ta đang đứng trước mặt Cẩu Thặng nói nó không biết chơi, khóc cái gì mà khóc, quy tắc là như vậy mà, có chơi có chịu thôi. Cái bộ dạng khốn nạn đó, bắt nạt đứa trẻ nhỏ hơn mình mà còn lý lẽ hùng hồn nữa, chọc tức Trần nhị cữu nhặt một cành cây đuổi theo đánh hắn ta, người trong thôn nhìn bọn họ lại cười ha ha, thật náo nhiệt.
“Tỷ phu!” Cẩu Tử chơi đến mức mặt đỏ bừng, kẹp chân chạy đến trước mặt hắn: “Chúng ta về nhà thôi, đệ muốn ị.”
“Cái gì?” Vệ Đại Hổ nhất thời không phản ứng kịp, Cẩu Tử sốt ruột đến mức cứ ư ư trong miệng, hai tay che mông, hắn mới chợt hiểu ra, cười lớn cúi người bế cậu bé lên, vừa hay Trần Nhị Ngưu và Ngô Chiêu Đệ cũng đến, hắn vẫy tay gọi một đám trẻ: “Mãn Thương, Thiết Ngưu, Nha Đản Áp Đản, chúng ta thi xem ai chạy đến chân núi trước!”
Nói xong, cũng không đếm số, rất không quang minh lỗi lạc mà co chân lên mà chạy.
Không chạy không được, không chạy nữa Cẩu Tử sẽ ị ra quần mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây