[Làm Ruộng] Thợ Săn Nuôi Gia Đình Hàng Ngày Ở Cổ Đại

Chương 5: Ha ha, sắp có thê tử 1

Chương Trước Chương Tiếp

Thôn Đại Hà.

Buổi trưa, vài làn khói bếp bay lơ lửng trong không trung, mấy thanh niên trẻ tuổi vác cuốc trên vai đi chân trần bên bờ ruộng, lớn tiếng đáp lại tiếng gọi của lũ trẻ trong nhà cách đó không xa.

Nhà mẹ đẻ của Vương đại nương là ở thôn Đại Hà, nếu như không có việc gì bà ấy sẽ không quay về nhà mẹ đẻ, để tránh bị người khác bàn luận sau lưng ở trước cửa quấy nhiễu. Tuy nhiên, gần đây bà ấy lại thường xuyên xách thúng quay về, đặc biệt là vào giữa trưa, khi nắng nóng đến mức khiến lớp da bị bong ra, hướng bà ấy đi thực ra là phía sau dưới chân núi.

Sau chân núi có một ngôi nhà, đó là Vệ gia.

Một tiểu bối họ Vương lớn giọng gọi: “Đại cô, người là đi nhầm đường à?”

Vương đại nương lau mồ hôi trên trán, nắng nóng chói mắt khiến cho bà ấy không có tâm tư để nói chuyện: “Ta có thể nhắm hết hai mắt về Vệ gia từ khi ngươi còn chưa được sinh ra đâu.”

Lời này gây ra một tràng cười to, tiểu bối Vương gia kia không nhịn được mất mặt, còn muốn hỏi bà ấy trở về Vệ gia làm gì, nhưng lại sợ người Đại cô mồm miệng không khoan nhượng này.

Hắn ta không biết tâm trạng của Vương đại nương lúc này, có có chút nôn nóng, tất cả là do đang giả vờ vui vẻ, chính là cho dù một giây cũng không thể chờ nổi nữa.

Phải nói rằng bà ấy không thích làm mai kéo thuyền, như người xưa thường hay nói, thà hủy đi mười tòa miếu chứ đừng phá hủy một cuộc hôn nhân, có thể thấy được hôn nhân là chuyện đại sự , làm tốt, thì đây sẽ là một việc công đức. Ngược lại, nó sẽ phá hủy một người, thậm chí là cả hai gia đình.

Nếu không phải là mối quan hệ thân thiết, với tính cách của bà ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc tốn công vô ích, tránh cho sau khi xong việc lại bị người khác oán trách.

Nhưng nhìn thấy Vệ Đại Hổ cũng đã gần hai mươi, người tới cửa

mai mối cho cũng chỉ lác đác không có bao nhiêu, bà mối khi nhắc tới Vệ gia thì liên tục lắc đầu, hai gian nhà rách nát, không thể che nắng vào mùa hè, lại còn đón gió vào mùa đông, hai mẫu đất cằn cỗi phải uống cháo loãng, nghèo đến mức tiểu ra máu.

Vệ lão nhân kia là người cha bị thọt cả ngày đan giỏ ở nhà, lên núi không được, cũng không thể xuống đất, mấu chốt là giỏ cũng không bán được mấy đồng, một năm bốn mùa quanh đi quẩn lại đều chỉ mặc một mảnh vải thô, đôi giày nát và ngón chân cái lúc nào cũng lộ ra bên ngoài rêu rao khắp đường phố, trông không giống chuyện gì cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️