Triệu Tố Phân nhìn thấy túi muối thô to kia, bà ấy ngây người ra, thì ra tế tử đeo là thứ quý giá như vậy!
Nhiều muối như vậy, phải ăn đến bao giờ mới hết?
“Tức phụ, những thứ này giao cho nàng cất giữ.” Vệ Đại Hổ nhìn Đào Hoa cười toe toét, hắn duỗi người, về đến nhà, cả người hắn đều thả lỏng, bây giờ trong nhà có lương thực, có muối, có thuốc, những thứ cơ bản đều đầy đủ, bất kể bên ngoài có loạn đến mức trời long đất lở hay nước sôi lửa bỏng, hắn cũng không lo lắng chút nào. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, lương thực ăn hết cũng không sao, không được thì chúng ta tự tìm một chỗ trong núi khai khẩn trồng lương thực, có dã thú vậy thì làm hàng rào, dù sao cuộc sống trong núi cũng nhàn nhã, không làm những việc này thì làm gì?
Hắn kể sơ qua những gì mình thấy ở huyện, còn có những gì Mã Lục nói với hắn về Thần Vương và chuyện ở kinh thành, nói: “Bây giờ trên dưới Thanh Châu chúng ta, muốn tích trữ lương thực với số lượng lớn là không thể, các cửa hàng lương thực tuy mỗi ngày đều mở cửa, nhưng mỗi người đều bị giới hạn số lượng mua, lương thực cũng không nhiều, bán hết là không còn, nhiều người còn không mua được một hạt gạo nào.” Trẻ con và người lớn gầy gò hóp má nhiều vô kể, nhà nhà đều hết sạch gạo, mọi người đều dựa vào mấy đấu gạo đó để sống qua ngày.
Mùa đông những năm trước nhiều người chết rét, chết bệnh hơn. Còn năm nay, e là người chết đói sẽ chiếm đa số.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây