[Làm Ruộng] Thợ Săn Nuôi Gia Đình Hàng Ngày Ở Cổ Đại

Chương 49: Đêm tân hôn 1

Chương Trước Chương Tiếp

Người dân trong thôn uống rượu cầm đuốc trở về nhà theo từng cặp.

Những nam nhân cõng đứa con đang ngủ trên lưng đi trước, còn những người vợ trẻ tuổi đi sát bên cạnh nam nhân nhà mình, nghe tiếng gào của động vật truyền tới từ núi sâu, bị dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch siết chặt cây đuốc ở trong tay.

Những vị khách uống rượu cũng dần dần tan đi, Vệ gia náo nhiệt cả ngày cũng trở lại yên tĩnh.

Vệ lão nhân không biết từ khi nào đã trở về phòng nghỉ ngơi. Vệ Đại Hổ được chuốc rất nhiều rượu, nhưng nhìn lại cũng không thấy một tia men say trên người, hắn nhặt mấy chiếc ghế ngã trên mặt đất lên dọn xong, sau đó đi đến nhà bếp nấu một bồn nước ấm, bước đi đầy sung sướng đẩy cửa phòng của mình ra.

Đào Hoa ngồi ở đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đi tới gần, cuối cùng ngừng ở trước cửa.

Ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào phòng.

Nàng hồi hộp dùng hai tay nắm chặt góc áo, gương mặt thanh tú đã sớm trở nên đỏ bừng dưới chiếc khăn voan. Từ lúc đón dâu đến khi bái đường, tâm trạng trong lòng của Đào Hoa đều không quá lo lắng, giống như đốn củi trên núi, tuy là lần đầu tiên gả chồng, nhưng cũng chỉ là như vậy, dựa theo trình tự mà làm theo thôi, cũng không gì là không được?

Gả chồng thì cũng chỉ là từ gia đình này đến gia đình khác.

Nhưng, nhưng khi khách ở trong sân dần dần tan đi, dũng khí kia trong lòng nàng giống như đột nhiên bị người khác chọc thủng mất, trong nháy mắt liền xẹp xuống. Nàng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, tự nhiên không nhịn được mà tự mình tưởng tượng hình dáng của gả nam nhân rốt cuộc là trông như thế nào, tính tình làm sao, tương lai có thể sống chung được không …

Bên trong khăn voan đầu óc Đào Hoa đang rối bời, Vệ Đại Hổ lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn đem nước ấm đặt trên bàn, đưa tay cởi khăn voan ra, hắn phát hiện lòng bàn tay của chính mình ướt đẫm mồ hôi, vội vàng rút tay lại lau đi lau lại vài cái ở trên người.

Khi đưa tay ra lại, Vệ Đại Hổ như một kẻ ngốc, mở miệng thông báo với vợ: “Cái kia, ta muốn mở khăn voan.”

Đột nhiên có tiếng nói trầm thấp ở trước mặt vang lên, Đào Hoa giật nảy mình, đôi tay theo bản năng mà nắm chặt: “Chàng, chàng mở đi!”

Vệ Đại Hổ khẽ cười một tiếng, Đào Hoa ý thức lại được âm lượng của mình quả thật có chút lớn, lập tức xấu hổ đến mức không biết nên làm như nào cho phải.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️