Ăn đến bát mì nước thứ tư, nha hoàn đó đi theo sau một ông lão giàu có, chạy suốt dọc đường, miệng lẩm bẩm nói gì đó với ông ta. Phía sau bọn họ, có hai người nam nhân vạm vỡ đi theo, bọn họ bảo vệ bên cạnh ông lão, trông như là hộ vệ trong phủ.
Bốn người vội vàng đi, đến trước cửa, sắc mặt ông lão đã đen như mực.
Miếng mì cuối cùng được húp vào bụng, Vệ Đại Hổ đứng dậy, cầm lấy bánh nướng được gói bằng giấy dầu đứng dậy rời đi.
Trở về nhà Mã Lục, trên lưng đeo một cái sọt đầy cám, cám vốn nhẹ, nhưng đặt lên vai lại không phải chuyện đùa, rất nặng. Số muối thô và thuốc bắc hắn mua với giá đắt đều ở trong đó, trên cùng thậm chí còn đặt một túi bột ngũ cốc. So với lúc vào thành, kiểm tra lúc ra khỏi thành không nghiêm ngặt như vậy, Vệ Đại Hổ cũng không lo lắng lắm, để như vậy là do Mã Lục kiên quyết yêu cầu, thậm chí vì cám có thể ăn được, ở quê đều là trộn cám với gạo nấu cháo, hắn ta còn keo kiệt bủn xỉn bấm đốt ngón tay, còn có cái sọt này nữa, khiến Vệ Đại Hổ tức giận ném cho hắn ta một lượng bạc.
Cầm lấy đi, đều cầm lấy đi, sau này giang hồ không gặp lại, ngươi tự bảo trọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây