Thấy hắn đi theo ra ngoài, Đào Hoa quay người vẫy tay lia lịa với hắn, về đi về đi.
Vệ Đại Hổ đứng yên, nhìn bọn họ dẫm lên tuyết dần dần đi xa.
Đường xuống núi rất khó đi, lại còn nguy hiểm, Vệ lão hán không cho Tiểu Hổ chạy trên mặt đất, mà ôm vào trong thúng. Tuyết dày, ông ấy sợ con chó nghịch ngợm, nếu chẳng may rơi xuống hố sâu, thì thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Ngày Tiểu Hổ ông ấy mua về đều chạy theo sau ông ấy, thời kỳ nó còn là chó con đã đi đường núi, bây giờ lớn hơn một chút lại được mọi người gánh đi. Ban đầu nó còn không mấy vui vẻ, cứ nhảy nhót trong thúng, bị Vệ lão hán trầm giọng mắng hai câu mới chịu ngoan ngoãn.
Trên đường đi không ai nói chuyện, đều sợ hãi, sợ nói chuyện hăng say sẽ lơ là, đều cúi đầu dẫm lên dấu chân của người đi trước, tập trung cao độ, chỉ lo sơ sẩy một chút sẽ đi nhầm đường rơi xuống hố.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây