Đào Hoa cũng không nhàn rỗi, ba bữa cơm mỗi ngày đều được nàng chuẩn bị tỉ mỉ, bữa nào cũng khiến bọn họ ăn no nê, bụng đầy dầu mỡ. Cho dù ngày nào cũng phải dùng sức, cũng không ai kêu mệt, ai nấy đều tràn đầy tinh thần, hăng hái làm việc. Thời gian còn lại, nàng sẽ giúp vận chuyển gỗ, bất kể có thể di chuyển được hay không, khi thiếu người, thì dù phải kéo lê cũng phải kéo về sân, chất thành một đống, tất cả đều là vật liệu cần thiết để xây nhà.
Hôm nay trời còn chưa sáng, Vệ Đại Hổ dặn dò xong việc cho đại ca, ăn hai bát cháo rồi xuống núi.
Hắn về nhà một chuyến, tiền của vợ cất ở nhà không mang lên núi, hắn về phòng lấy tiền, nói với cha về tiến độ trên núi, còn thuyết phục ông ấy mang gà vịt đến nhà cữu cữu giúp nuôi, để ông ấy rảnh rỗi giúp đỡ xây nhà trên núi. Vệ lão đầu tháo giày cỏ đuổi đánh hắn, mắng: “Thằng nhóc này, không thể để ta được nhàn rỗi đúng không, ta già cả thế này rồi, mà con còn muốn ta đi xây nhà!”
“Sao lại già cả chứ, với tinh thần của cha, con nghĩ sống thêm ba bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.” Vệ Đại Hổ cẩn thận cất số tiền ít ỏi còn lại trong nhà vào ngực, hai bàn tay to còn vỗ vỗ không yên tâm, “Một mình ở dưới núi làm gì, ngay cả Tiểu Hổ cũng theo lên núi rồi, cha ở đây canh mấy con gà vịt này không thấy buồn tẻ sao? Trên núi đông người náo nhiệt, cha cũng nên lên xem tường viện của chúng ta, uy phong lắm, đó là nhà mà cha đã từng ở, cha không nhớ sao?”
Vệ lão đầu sao có thể không nhớ, chẳng qua là trong nhà không có ai trông coi, ông ấy nhớ thì sao, chẳng lẽ nhà này không cần nữa sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây