Trần Đại Thạch cũng có ý này, nếu quan gia thật sự xuống nông thôn để chinh binh, biểu đệ của hắn ta nhất định không chạy thoát, nói không chừng còn là người được người ta nhòm ngó và chú ý nhất. Nghĩ đến đây, toàn thân hắn ta run lên, vội vàng gọi lão nhị đang cưa gỗ và lão tam đang học cưa gỗ với lão nhị: “Đi, ăn sáng đi, ăn no một chút, lát nữa lấy sức ra, hôm nay chặt thêm nhiều cây, chúng ta sớm ngày bao quanh tường viện.”
Nghĩ gì nữa, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vẫn là xây nhà trước đi, sau này bất kể là ai nhòm ngó đệ đệ của hắn ta, chúng ta chẳng cần quan tâm gì cả, cứ cúi đầu chạy vào núi là được.
Hắn ta không tin thật sự có binh gia có thể bỏ lại mười người chỉ để bắt một người này.
Nếu thật sự có loại người ngu ngốc như vậy, vậy cũng phải bắt được mới tính. Nghĩ đến con đường vào núi quanh co, những hố trời sụt lún kia, ai nói nó không phải là một cái bẫy tự nhiên chứ?
Bữa sáng chính là một nồi cháo lớn, tự mình múc, ăn bao nhiêu múc bấy nhiêu. Vừa sờ vào bát cơm, mấy huynh đệ lập tức chả nhớ cái gì nữa, còn có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm chứ? Không có! Cháo nấu đặc sệt, không hề loãng. Ăn một bát ngũ tạng lục phủ đều hài lòng, chặt cây mệt gì chứ, ăn một bát cháo, không mệt nữa rồi. Chẳng mệt gì cả, bọn họ còn có thể chặt tiếp!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây