Khi tân nương xuất giá vốn nên để huynh đệ bế từ nhà mình ra khỏi nhà, nhưng không ai nhắc tới chuyện này, hai huynh đệ Tiền gia đứng ở trong sân không nhúc nhích, Tiền Cẩu Tử còn không cao bằng chân của Đào Hoa, sau đó tân lang tự mình vào nhà đón tân nương ra khỏi nhà.
Triệu Tố Phân nhìn con gái bước ra cửa, một đôi mắt đỏ hoe, quay lưng lại liền khóc.
Cái này là tấm lòng của người mẹ, thật sự chỉ vào thời khắc con gái xuất giá thì mới có thể hiểu được, phụ thân bên cạnh vội an ủi bà ấy: “Đừng khóc nữa, ngày hôm nay là ngày đại hỷ, ta thấy Vệ Đại Hổ kia cũng không tồi, tương lai chắc chắn sẽ đối xử tốt với Đào Hoa.”
Đội cưới đón dâu đón được tân nương, một đường diễn tấu sáo và trống đi trở về thôn Đại Hà.
Đến khi đi đến chỗ ngã rẽ giao nhau giữa hai thôn, thì trông thấy một người thiếu niên hơi gầy gọi một nam nhân trong đội ngũ đón dâu, tình cờ lại là là người dẫn đầu Trần Đại Thạch.
Trần Đại Thạch quan sát hắn ta vài lần, không quen biết, liền hỏi nói: “Tiểu huynh đệ có chuyện gì không?”
Chu Mãn Thương do dự một chút cầm chiếc giỏ trong tay đưa về phía trước, trên mặt còn mang theo vài phần xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Xin đại ca đem cái rổ này chuyển cho người thành thân trong hôm nay, có thể, có thể nói là Chu Mãn Thương ở thôn Chu gia xin chúc mừng hai vị tân nhân tân hôn vui vẻ.”
Thôn Chu gia? Chu Mãn Thương? Là vị nào? Họ hàng với tân nương?
Nhưng họ hàng của tân nương như thế nào mà lại cản người giữa đường…
Trần Đại Thạch nghĩ, nếu món quà không được gửi cho Tiền gia, mà ngược lại được giao đến cho hắn ta, thì chính là quà đưa cho Vệ gia. Dù ngươi có phải là họ hàng thân thích không, tặng quà, bất luận như thế nào cũng đều phải đến cổng dùng bữa.
Trần Đại Thạch không cầm lấy giỏ, mà đẩy vào trong đội ngũ đón dâu, hô: “Đi đi đi, đi ăn mừng.”
Chu Mãn Thương hoàn toàn bị bối rối, còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị một đám nam nhân của thôn Đại Hà vây quanh: “Tân nương đã tới rồi, ta nhanh quay trở lại thôn uống rượu đi, hôm qia Đại Hổ đã săn được một cái đầu lợn rừng thật lớn, rượu ngon và đồ ăn ngon đều được chuẩn bị, hôm nay mấy ca của nhất định phải uống cho thật đã ghiền!”
“Tiểu huynh đệ, ngươi là ở nhà ai?” Có một nam nhân hỏi gương mặt đột nhiên xuất hiện.
“Ta, ta đến từ Chu gia.” Chu Mãn Thương ôm chặt cái giỏ, khi nói chuyện vừa lén liếc mắt nhìn trộm tân lang đang đi đầu ở trước đội ngũ một cái, lại nhìn tân nương đội khăn voan trùm đầu ngồi trên xe bò, hắn là đi cũng không đi được, cũng không dám kêu lên.