Phương Thu Yến cũng mệt muốn chết, không còn tâm trí quan tâm chồng mình có mệt hay không, ngồi phịch xuống bên cạnh Đào Hoa, dựa vào nàng thở hổn hển, mệt đến mức không còn sức nói chuyện.
Tuy nhiên càng mệt, ánh mắt nàng ấy càng sáng, nhìn củi khô khắp nơi, thật sự là, núi sau thôn bọn họ nào có “cảnh tượng kỳ lạ” này, nhà nào cũng vào núi lượm củi, vì một bó lá thông khô mà đánh nhau cũng có, chứ đừng nói nấm sau mưa, quả dại theo mùa, quả bồ hòn để giặt quần áo, không có thứ gì là không tranh giành, lúc này vào núi có thể nhổ được một nắm lông thông là may mắn lắm rồi.
Nào giống như xung quanh đây, tiện tay là có thể nhổ được một sọt, có nhiều củi không ai tranh giành như vậy, mùa đông sao còn có thể sợ lạnh?
Núi ơi núi, ngươi thật sự là núi báu!
Ngoại trừ đường khó đi một chút, xung quanh nguy hiểm một chút, không còn chỗ nào không tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây