Nhị tẩu Vương Thị ngày thường đều không nói nhiều lắm, chỉ khô khan đứng bên cạnh không nói chuyện.
Không quan tâm trong lòng của các nàng đang nghĩ như nào, trên mặt hôm nay đã làm đủ việc rồi. Đào Hoa duỗi tay nhận lấy chén, cúi đầu lặng lẽ mà ăn.
Những thứ quý giá như trứng gà này, bất luận là ở Chu gia hay là ở Tiền gia, đều là không có phần cho nàng. Nương của nàng chưa từng hà khắc với nàng, chỉ là trong nhà nghèo khó, những thứ gì tốt đều không tới lượt nàng, lúc ở Chu gia thì có nhị cô trượng có nhị đệ, ở tiền gia chẳng những có tam đệ, còn có hai đứa cháu nhỏ, có nơi nào là tới lượt nàng đâu.
Đào Hoa không tham ăn, nàng không nếm ra được chút vị vui vẻ nào trong chén trứng luộc này.
Khi ánh nắng bên ngoài dần sáng, họ hàng và hàng xóm tới nhà chúc mừng, một số cô nương ngày thường cùng chơi với Đào Hoa cũng tới nhà nói chuyện đùa giỡn với nàng.
.
“Đào Hoa, hôm nay trông ngươi thật là đẹp.” trên mặt Ngô Thúy Liễu tràn đầy ngưỡng mộ nhìn áo cưới trên người nàng, muốn đưa tay sờ nhưng lại không dám, bàn tay nàng ấy thô ráp, sợ sờ vào sẽ làm hỏng.
Đào Hoa có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Làm gì có chuyện đó.”
“Đẹp đó là đẹp, có gì mà không thể nói? Hôm nay ngươi trông rất đẹp.” Cô nương nhà hàng xóm nhìn nàng trang điểm: “Không gì có thể so sánh được, thật là không gì so sánh được, vào lúc thu hoạch mùa vụ tất cả mọi người đều giống nhau ở ngoài ruộng thu hoạch hạt kê, ta lúc này còn đen hơn như cai lò than kia, Đào Hoa ngươi chỉ mới che mấy ngày, đã liền trắng trở lại.”
Ngô Thúy Liễu càng thêm ngưỡng mộ, hoàng cảnh của nàng ấy và Đào Hoa không khác biệt lắm, Đào Hoa là cô nương được mẹ kế mang vào cửa, nàng ấy cũng là cô nương có mẹ kế, cuộc sống hằng ngày ở nhà cũng không hề suôn sẻ bằng Đào Hoa.
Hôm nay có rất nhiều người tới xem tân nương, gia đình ở quê không có chú trọng như vậy, Tiền Cẩu Tử đi theo phía sau hai đứa cháu nhỏ chạy toán laon5 ở trong nhà, ỷ hôm nay có đại hỷ sự nên sẽ không bị đánh, thỉnh thoảng lại chạy vào phòng bếp trộm một miếng, nỗi buồn khi tỷ tỷ gả chồng ngược lại lập chức bị lãng quên.
Trong sân của Tiền gia đã bày ra vài bàn, họ hàng và hàng xóm cùng với những người dân trong thôn cùng nhau ngồi ăn hoa quả khô tán gẫu, nhóm đàn bà con gái thì bận rộn giúp đỡ chiết đồ ăn ở nhà bếp.