Miếng thịt ba chỉ ngon nhất đương nhiên là dành cho tộc trưởng, những người khác thì tùy ý, lấy được miếng nào thì là miếng đó, Triệu Tố Phân vì lo lắng sau này sẽ sống trong thôn, nên đối xử với bọn họ bằng thái độ vui vẻ, vừa cứng rắn vừa mềm mỏng. Vệ Đại Hổ nào quan tâm đến những điều đó, chỉ giả vờ khách sáo lúc mới vào nhà, cười với bọn họ, lúc chia thịt cho bọn họ mấy ông già kia còn giả vờ từ chối, hắn cũng thấy phiền, từ lúc hắn chia thịt bọn họ đã không rời mắt khỏi đó, vậy mà lúc đưa cho lại còn phải để người khác khuyên nhủ. Hắn không có kiên nhẫn, thấy bọn họ làm bộ làm tịch từ chối, ném thịt vào lòng bọn họ, thấy bọn họ luống cuống tay chân cầm lấy, vừa sợ thịt rơi xuống đất, mặt già lại đỏ bừng, trong lòng hắn thấy thoải mái.
Người đọc sách là mời trà tiễn khách, hắn đây là đưa thịt tiễn khách, tộc trưởng họ Chu không những được chia một miếng thịt ba chỉ ngon, mà còn được tặng thêm một cái giò heo, Vệ Đại Hổ chính là muốn ông ta ăn của người ta thì miệng phải mềm, nếu sau này ông ta còn muốn gây sự, hắn sẽ có lý do chính đáng đến nhà ông ta đòi gấp mười lần.
“Sao mà ngại thế này, ra khỏi nhà còn xách theo một miếng thịt, để người ngoài chê cười rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ định đến hỏi thăm tình hình, xem hai nương con các người, sao lại phải tặng thịt chứ!”
“Xấu hổ đến mức chúng ta không biết phải làm sao, nói không cần, tế tử ngươi còn cứ nhét vào lòng chúng ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây