Nhìn bọn họ ra khỏi làng, người già ở thôn Hạnh Hoa thở dài liên tục, người chết nhà tan, Tiền gia này, cuối cùng cũng tan rã rồi!
Khi họ ra khỏi nhà, mưa đã tạnh. Hơn một ngàn cân lương thực, Vệ Đại Hổ thuê năm nam nhân vác, mỗi người cho mười đồng, ở vùng quê này đã được coi là hào phóng lắm rồi, cho nên khi hắn đến thôn thuê người, những nam nhân sáng nay đã giúp đỡ khiêng quan tài không nói hai lời liền đứng ra.
Người dẫn đầu là nam nhân đã bị ngã đụng vào quan tài, hắn ta họ Lưu, xếp thứ hai trong nhà, dân làng đều gọi hắn là Ngưu Nhi. Hắn ta không ưa gì Tiền Đại Lang, dù là lúc đưa tang hắn ta không đứng vững bị ngã, nhưng khiêng quan tài chôn cất người già đều là vì tình nghĩa, người già nhà ngươi qua đời, nhà ta giúp đỡ khiêng, người già nhà ta qua đời, nhà ngươi giúp đỡ khiêng, tuy chuyện qua lại tình nghĩa là không vì tiền, nhưng dù sao cũng là bỏ công sức ra, hắn ta không mong người Tiền gia cảm kích, nhưng cũng không đến mức ghi hận hắn ta chứ. Nhưng Tiền Đại Lang chính là ghi hận hắn ta. Ngưu Nhi hiểu rõ, Tiền gia vừa khóc lóc om sòm vừa giết heo, cuối cùng còn chia gia sản, tế tử của Triệu thẩm ra ngoài tìm người vác lương thực, hắn là người đầu tiên đứng ra.
Kiếm tiền là phụ, chủ yếu là để chọc tức Tiền Đại Lang, để hắn ta đứng ở cửa nhà trừng mắt nhìn hắn, cứ trừng đi, hôm nay số lương thực này hắn nhất định phải vác.
Cả nhóm đi đến ngã ba đầu cầu, Triệu Tố Phân dắt Cẩu Tử dừng lại, nhìn con gái tế tử đi thẳng về hướng thôn Đại Hà, bước chân không hề do dự, trên mặt bà ấy lộ ra nụ cười thoải mái nhất trong những ngày gần đây, gọi: “Hai đứa dừng lại một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây