Nàng ta nhớ đến cha xoa tay với vẻ mặt áy náy, nói đã mua rượu ngon, nhưng không may làm vỡ rồi, không phải là tế tử cứ giục sao, nói mấy ngày nay trấn trên không yên ổn, đi đường đêm nguy hiểm, giữa đường đã không đi đến trấn trên.
“Ngày mai, ngày mai cha sẽ đi đến trấn trên mua cho cháu ngoại của cha một tấm vải tốt, lại mua một hũ rượu ngon, nhất định không để nhà chồng xem thường con!” Cha nàng ta giống như hồi nhỏ nắm lấy tay nàng ta dỗ dành: “Cha giấu tiền trong người, không dám cho đại ca nhị ca con biết, ngày mai cha sẽ kiếm cớ đi đến trấn trên, đi sớm về sớm, mua đồ về rồi nói sau. Cầm Nhi, ngày mai cha sẽ cho con nở mày nở mặt!”
Cha ơi, cha của nàng ơi!
Tiền Cầm Nhi ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn bài vị của cha phía trên, khóc nức nở.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chính chỉ còn lại tiếng khóc hối hận của Tiền Cầm Nhi. Làm sao có thể không hối hận chứ, dù Tiền Cầm Nhi có thật sự lạnh lùng vô tình, thì cũng chỉ là đối với kế mẫu, kế muội, thậm chí là đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ Tiền Lai Phúc, Tiền Cẩu Tử. Nàng ta không thích kế mẫu, càng không thích con gái bà ấy mang vào cửa và con trai bà ấy sinh ra, nhưng người kia là cha nàng ta, người cha đối xử tốt nhất với nàng ta từ nhỏ đến lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây