[Làm Ruộng] Thợ Săn Nuôi Gia Đình Hàng Ngày Ở Cổ Đại

Chương 40: Lợn rừng 4

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Tam Thạch ôm một bó trúc đem đi ra sau nhà, sân vườn cần dọn sạch đề ngày mai đãi rượu, đi theo hỏi: “Đúng vậy cô phụ, Đại Hổ ca của ta đâu? Tại sao lại không thấy hắn.”

“Đại Hổ ca của ngươi đi lên núi tìm vận may rồi, đang tự hỏi liệu có thể săn một con thú hoang nào trở về hay không, để ngày mai có thể bày lên bàn thêm một ít thịt.” Vệ lão nhân nheo mắt quan sát nhìn ở phía sau núi, dãy núi uốn khúc ẩn giữa với sương mù, cây cối xanh um tươi tốt bao phủ che khuất bầu trời, chẳng thấy gì ngoại trừ trời xanh rộng lớn, tất cả những gì còn lại là rừng rậm nguy hiểm ngút tầm mắt.

Núi sâu thần bí ngoại trừ có đồ vật phong phú, ngoài ra còn có rất nhiều khoảng khắc mạo hiểm như ngàn cân treo sợi tóc.

Đồ ăn và nguy hiểm trước nay đều cùng tồn tại.

Mấy huynh đệ Trần gia giúp đỡ dọn dẹp sân, thuận tiện chỉnh sửa lại hàng rào tre một phen. Tam Hoa còn tuổi nhỏ cũng mười phần nhanh nhẹn, tự mình đi đến phòng bếp dọn dẹp, sau đó kêu đại ca đến giúp đỡ sắp xếp đống củi lửa bừa bộn.

Vệ Đại Hổ hai ngày này lên núi chặt được không ít củi lửa, chỉ chờ đến ngày cưới vợ phòng bếp có thể dễ nhóm lửa .

Các huynh muội đều đang bận rộn, Trần Đại Thạch cùng vợ của Trần Nhị Thạch cũng vội xong việc trong nhà, mang theo con nhỏ đến cùng hỗ trợ. Các nàng ấy tay chân nhanh lẹ chà lau bệ bếp, dọn dẹp chén dĩa, sắp xếp gọn các nguyên liệu ngày mai cần phải dùng đến như củ cải rau xanh linh tinh, thuận tiện đem trứng gà cho xách vào trong nhà.

Món đồ chơi cũng là đồ vật quý giá, sao có thể tùy ý đặt ở phòng bếp, gặp được người nào không biết xấu hổ, thuận tay lấy đi mấy cái, có thể hoành hành chết người.

Vệ lão nhân chân bị khập khiễng không làm được rất nhiều, nên được giao nhiệm vụ chăm sóc hài tử, ông ấy ôm đứa con gái nhỏ của Trần Nhị Thạch trong lòng ngực, hai tiểu từ của Trần Đại Thạch một bên ngồi trên chân trái một bên trên chân phải, hai đứa vé vừa chảy nước mũi vừa gặm điểm tâm, dùng răng nhỏ nhai vui vẻ.

Trong sân đang nhộn nhịp, đột nhiên, phía sau núi truyền đến tiếng động, Tam Hoa đúng lúc đứng ở phía sau hậu viện, nghe thấy tiếng vừa quay đầu lại nhìn, lập tức bị dọa sợ tới mức kêu lên sợ hãi: “A…”

Heo, heo heo heo…

Trên vai Vệ Đại Hổ khiêng một cái đầu lợn rừng hơn hai trăm cân, trên tay xách theo hai con gà rừng, hoàn toàn không thể nhìn ra một chút của bộ dạng cố hết sức, vài bước đã nhảy từ sườn núi xuống tới hậu viện, còn không quên trâu chọc Tam Hoa khi đi ngang qua cạnh nàng ấy: “Tròng mắt rớt trên mặt đất rồi, nhanh chạy tới nhặt lên đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️