[Làm Ruộng] Thợ Săn Nuôi Gia Đình Hàng Ngày Ở Cổ Đại

Chương 37: Lợn rừng 1

Chương Trước Chương Tiếp

“Những chuyện trong cuộc sống, phải tự mình đi qua mới hiểu được tốt xấu, cả đời này của nương đã trôi qua mơ hồ, thật sự không dạy được cho con cái gì, tất cả đầu là do con tự mình tìm hiểu.” Triệu Tố Phân ngẫm lại bản thân mình đã gả qua ba nam nhân, nhất thời cũng cảm thấy buồn, kinh nghiệm gả chồng này, bà ấy cho dù là một nữa cũng không dạy cho khuê nữ được.

Đào Hoa rơi nước mắt càng nhiều hơn, chỉ biết gật đầu.

“Nương chỉ có thể đưa con đi được đến đây, con đường sau này con phải tự mình đi rồi.” Triệu Tố Phân khi nói lời này đã khóc nức nở.

Nước mắt Đào Hoa rơi đầy mặt.

Tiếng chiêng trống chặt chẽ sau mùa thu hoạch đi qua, các hộ gia đình nông dân chưa được nghỉ ngơi đến hai ngày, các quan viên huyện nha* vác đại đao hành tẩu giữa khắp thôn xóm, khua chiêng gõ trống thúc giục cống nộp thuế năm nay.

*Huyện đường nơi làm việc của quan huyện.

Trong thôn phát ra một tràn tiếng than khóc kêu rên, năm nay xem như là một năm bội thu, nhưng mỗi hộ gia đình mười mấy miệng người chỉ trông cậy vào mảnh ruộng này để sống qua ngày, sau khi giao nộp thuế, số còn lại mọi người trong nhà phải thắt lưng buộc bụng mới có thể miễn cưỡng sống qua. sự xuất hiện của vị viên quan khiến người ta không mấy vui vẻ, nhưng nếu không vui thì có thể làm sai, trong lòng lại không vui, lưng cũng cúi xuống theo.

Đại đao bên hông của viên quan cũng không phải là ăn chay, ai dám làm trò ở trước mặt bọn họ mà kêu la, thật là một ông già tự treo cổ, chán sống.

Triều đình hầu như không ổn định hơn hai mươi năm qua, hiện giờ tác phong trên dưới của huyện nha vẫn còn theo những năm tháng hỗn loạn đó, quan phỉ quan phỉ, có khi thật sự không thể phân biệt rõ.

Vệ gia nộp thuế ngược lại rất sảng khoái, không giống những gia đình người khác, hận không thể giữ hạt kê ở nhà lâu hơn một chút cũng tốt, một chút cũng là lương thực thuộc về nhà mình.

Vệ gia giao thóc xong, bị người trong thôn lôi kéo lại nói chuyện, dò hỏi trong nhà còn thừa lại nhiều hay ít thóc, có đủ phần ăn cho năm nay hay không, sao các ngươi lại sảng khoái như vậy, hình như năm nay thấy nhà ngươi cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu thóc…

Vệ gia được coi như là hộ nghèo nhất trong thôn, mỗi năm cống nạp thuế, đoàn người đều thích tìm hai cha con bọn họ nói chuyện. Trước đây đều so sánh như vậy, nếu cảm thấy gia đình của mình đang sống chật vật, liền đi nhìn xem nhà của bọn hắn so với người ta càng thê thàm hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️