“Được rồi, cứ đứng đó đi, và đừng tiến thêm một bước nào về phía trước nữa.” Đào Hoa cảm thấy bản thân nàng không chịu nổi, nếu không thì sao nói hắn tự tin hả, bởi vì với cái thân thể đó thì thật sự đẹp mà.
Hắn đang đứng dưới mái hiên thấp, để cho ánh trăng chiếu vào người hắn, cho nên ánh trăng đã hắt một tầng ánh sáng trắng sáng lên người của hắn rồi. Cơ ngực săn chắc, những đường cơ đẹp mắt, trên gương mặt còn có biểu cảm của sự mờ mịt chỉ có khi uống say thì mới có được.
Đúng vậy, trong lòng của Đào Hoa lại rất rõ, hắn thế này là đã say rồi. Nếu không thì theo tính tình của hắn, rõ ràng biết mẫu thân đang ở đây, nếu muốn nghĩ đến chuyện đó, thì hắn sẽ biết bản thân nên lén lút kìm chết lại một chút. Hắn không phải người có tính tình thô lỗ, cho nên sở dĩ tối nay hắn lại bốc đồng như vậy, thậm chí ngay cả trước mặt mẫu thân mà hắn đã nói rõ như vậy, thì ngoài trừ là hắn đã uống rượu say ra, thì nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác cả.
Vệ Đại Hổ luôn nghe theo lời của thê tử nói, nàng nói có thể được, thế thì hắn đã đứng yên mà không cử động, hắn cúi người xuống múc một gáo nước đổ lên người, hắn vẫn là thật sự đang an phận đi tắm rửa.
“...” Hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhưng ngược lại lại khiến Đào Hoa cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía, tuy nhiên trước mắt thời gian lại không còn sớm nữa, cho nên nàng lại không dám trì hoãn nữa, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm, cho nên lúc hắn quay lưng lại, thì nàng cũng khẩn trương bất lấy thời gian để chà rửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây