Mãn Thương vừa cầm bát vừa gật đầu, và với ánh mắt sáng ngời, thì hắn ta đã chạy đi chia sẻ tóp mỡ lợn còn sót lại với bọn tiểu gia hỏa.
Đào Hoa nhìn bóng lưng vui vẻ của hắn ta, mà không giấu được nụ cười trên mặt, bởi vì như thế này mới là đúng, bởi vì đứa trẻ cần phải có dáng vẻ của một đứa trẻ, cho nên nếu sống mà có người lớn, thì bọn họ chỉ cần phụ trách chuyện nghịch ngợm là được.
Tóp mỡ lợn còn sót lại trong nhà của người nông hộ là vật quý giá, cho nên đại tẩu đã không ngừng nói với nàng: “Hũ dầu đã rỗng rồi, vậy mà muôi còn lấy tóp mỡ làm thành món ăn vật cho bọn trẻ, trên bàn còn có hạt dẻ đã được nấu chính rồi, thế này là thiệt thòi cho bọn họ đó!”
“Hủ dầu này không lại lại được lấp đầy rồi sao ạ?” Khi nồi còn nóng, Đào Hoa không hề cảm thấy đau lòng chút nào, thì nàng đã múc rất nhiều mỡ chưa đông đặc vào nồi rồi, cho nên đợi sau khi dầu được xào nóng lên, thì tất cả phần xương sườn đã được chặt và cho qua nước liền được đỗ vào nồi, theo sau đó là một tiếng “xèo xèo.” và thế là một mùi thơm nồng nặc đã bay ra từ nhà bếp đến tận trong sân, “Sống qua một ngày, phụ bạc ai thì cũng không thể phụ bạc đứa trẻ được, một nửa quạt thịt lợn đang được treo ngoài sân, thùng thì cũng chứa đầy chân lợn đã cắt sẵn, còn rất nhiều thịt được cắt ra như thế để mang vào trong bếp chuẩn bị cho vào bồi, so sánh như vậy, tỷ nói xem phần tóp mỡ lợn này có còn quý nữa không?” Nàng bắt chước giọng điệu hào hùng thường ngày của Đại Hổ, mà mỉm cười rồi nói với đại tẩu.
“Ta nói không lại muội rồi!” Phương thu Yến cũng cười rồi, nhưng là bởi vì lòng hào phóng của nàng và Đại Hổ, một chút tâm ý keo kiệt cũng không có, bọn họ chỉ đặt thịt ở đó và nấu chín một cách tùy tiện, một đĩa lại một đĩa, một bát lại một bát, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, cho nên chỉ chờ cho vào nồi xào mà thôi, còn chưa kể đến hũ súp gà đã hầm xong, cùng với một nồi cơm trắng đầy ắp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây