“Khách gì chứ, là nhi nữ Đào Hoa mà bà nội ta dẫn vào nhà, người phía sau là nam nhân của nàng ta.” Tôn thị trợn trắng mắt, cổ họng gào lên: “Ôi chao nương, nương của ta ơi, tế tử của người đến rồi, người rúc trong phòng không ra cũng được, đây không phải tế tử thân sinh, đúng thật không thân thiết! Nhưng tế tử thân sinh của người đến cửa rồi, sao người còn trốn tránh không ra, ôi chao nương của ta ơi, người mau chóng ra ngoài đi, cha đang gọi tế tử của cầm Nhi, không rảnh tiếp đãi tế tử thân sinh của người nữa……”
Bà ta vừa hát vừa niệm, Tiền Lâu Tử và Triệu Tố Phân đang ngồi trong nhà khâu đế giày cùng lúc mặt đen sì, ném đế giày lên giường, bà ấy đứng dậy đẩy cửa ra: “Tai của lão nương còn chưa điếc, ngươi gào cái gì!”
Trong lúc mắng mỏ, bà ta liếc mắt nhìn cửa lớn, ánh mắt đó liền không thể dời đi được nữa, nhìn thấy Mãn Thương đứng bên cạnh Đào Hoa, nước mắt “xoẹt” một cái liền rơi xuống.
“Mãn Thương!” Bà ta loạng choạng chạy tới, rõ ràng sân là đất bằng, bà ấy lại suýt chút nữa bị vấp ngã, vẫn là Đào Hoa đi tới đỡ lấy cánh tay của bà ấy, Triệu Tố Phân mới đỡ đi đến cửa lớn.
Bà ấy đứng ở ngưỡng cửa, từ trên xuống dưới đánh giá Mãn Thương một lượt, nước mắt như mưa rơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây