Phớt lờ những lời ong tiếng ve, nàng cùng phu quân đi thẳng đến nhà họ chu. Mãn Thương ra mở cửa, nàng xách giỏ bước thẳng vào nhà, dáng vẻ tự nhiên như ở chính nhà mình, chẳng chút khách khí.
Nói cho kỹ, nơi này quả thực từng là nhà của nàng, người nhà họ chu đuổi nàng và nương ra khỏi nhà, nhưng hiện giờ người làm chủ trong nhà này là Mãn Thương, chỉ cần Mãn Thương nhận nàng là tỷ tỷ, nàng về nhà mẫu thân sinh cũng không có gì khác biệt, nơi này cũng là nhà của nàng.
Nàng đi thẳng vào bếp tìm một cái giỏ nhỏ, đổ một nửa quả đào lông vào trong, thấy Mãn Thương đứng ở cửa bếp nhìn nàng, nàng cười: “Để dành cho một nửa, còn lại phải mang đến nhà họ Tiền. Đừng ngây người ra nữa, mau vào nhà thay y phục, cho chuồng gà ăn, rồi cùng tỷ đi làng Hạnh Hoa đón nương.”
Đây đã là lần thứ ba Mãn Thương nghe tỷ tỷ cùng đại ca bàn chuyện muốn hắn ta cùng về làng Hạnh Hoa đón mẫu thân. Hắn đứng im, do dự một lát rồi nhỏ giọng: “Tiểu đệ... Tiểu đệ không đi.”
“Sao lại không đi?” Đào Hoa xách hai chiếc giỏ từ trong bếp ra, đặt một chiếc lên bàn ăn rồi quay đầu nhìn hắn ta, ngữ khí tuy bình thản nhưng lại ẩn chứa sự kiên quyết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây