Tuy nhiên, sau này phải nói với Đại Hổ một tiếng, dù là vào núi săn lợn rừng hay đi chợ mua mỡ heo, đều phải đưa vào chương trình nghị sự, nhà thực sự không còn dầu nữa.
Thịt muối ăn hết rồi, thứ thịt duy nhất có thể ăn trong nhà chỉ còn lại những con gà con chưa lớn, thậm chí vì không có dầu nên ngay cả trứng cũng không thể rán được, Đào Hoa liền nấu một nồi canh rau xanh trứng gà, trong canh chỉ lơ lửng vài giọt dầu, vẫn là do nàng múc nửa nước nóng sôi đổ vào hũ dầu để pha chế, còn hơn không.
Tuy nhiên, cơm gạo tẻ quả thật thơm ngon, dẫu chẳng có thức ăn, chỉ ăn cơm không thôi cũng chẳng ai chê trách. Canh rau xanh trứng gà vừa mới nấu xong dâng lên bàn, Vệ Đại Hổ liền trở về. Hắn bước vào sân rửa tay, sau đó đi vào bếp phụ giúp bưng cơm, múc vào bát mình nửa bát canh rau xanh trứng gà, chan canh vào cơm, bưng bát lên một hơi húp sùm sụp cho vào miệng.
Vệ lão đầu và Vệ Đại Hổ đều không dùng bữa trong nhà, hai phụ tử, một người ngồi trong sân, một người ngồi dưới mái hiên. Vệ Đại Hổ nhìn đống gạch trong giỏ, bưng bát uống một ngụm canh, lại húp thêm hai miếng cơm, vừa nhai vừa nói: “Gạch không cần lấy ra, cứ để trong giỏ, chiều nay ta lên núi phụ đào nửa ngày, cố gắng đẩy nhanh tiến độ, chậm nhất là ngày kia hầm sẽ đào xong, đến lúc đó trực tiếp gánh lên là được, đỡ phải bê lên bê xuống, tốn công sức.”
“Đào gần xong rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây