Nhà nông quanh năm suốt tháng buôn bán, đều là tiền lẻ tích cóp, hai mươi đồng có thể mua được một cân thịt heo, bồ hòn trên cây này ít nhất cũng mua được trăm cân thịt heo.
Nhưng mà cái gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Đại Hổ, đừng nói trăm cân thịt heo, dù là mấy ngàn cân, cả khu rừng này toàn là cây bồ hòn, nàng cũng sẽ không mang ra chợ bán. Hái được hơn nửa giỏ, mang về cho đại cữu nhị cữu hai nhà một ít là dùng được lâu dài rồi, Đào Hoa không tham lam nữa, nàng cõng giỏ không, Vệ Đại Hổ xách theo giỏ gỗ đựng đầy bồ hòn, đi về phía lần trước hái quả Mao Đào.
Trong núi sâu nhìn thì có vẻ không có đường, nhưng thực ra chỗ nào cũng là đường, chỉ cần quen thuộc với ngọn núi này, Vệ Đại Hổ nhắm mắt cũng có thể về đến nhà. Có hắn đi cùng, không lo đi nhầm đường rơi xuống hố, cũng không cần lo lắng lợn rừng, chỉ sợ mỗi rắn, nhưng có tiểu Hổ đi trước mở đường, cỏ cây rậm rạp cũng không còn đáng sợ, chẳng khác gì đi trên đường nhỏ, chỉ chốc lát đã đến chỗ hái quả Mao Đào.
Đào Hoa lại khệ nệ bê sọt quả xuống, lần này gương mặt nàng rạng rỡ hẳn lên, nhất là khi thấy Đại Hổ có vẻ e dè trước đám Quả đào lông kia, nàng liền cười khanh khách trêu chọc: “Này, thế ra ngọn núi này cũng có thứ khiến chàng sợ hãi sao? chàng ngay cả lợn rừng với sói cũng chẳng sợ, vậy mà lại sợ đám Quả đào lông này, Đại Hổ, ha ha ha...” Nàng càng nói càng cười lớn, thấy hắn đứng cách gốc đào lông bốn năm bước chân, tựa hồ rất sợ gió thổi lông đào bay tới dính trên mặt, bộ dáng cẩn thận dè chừng kia khiến nàng càng thêm thích chí.
Thấy tức phụ giễu cợt mình, Vệ Đại Hổ cũng chẳng hề tức giận, chỉ đứng từ xa nói: “Bên kia có cây táo dại, ta đi hái một ít, nàng ở đây hái Quả đào lông, được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây