Giã gạo rất tốn công sức, ba vạn cân lương thực, không thể nào toàn bộ là gạo được, phần lớn vẫn là thóc.
Ba vạn cân lương thực nghe có vẻ nhiều, mà thực tế cũng rất nhiều, nhưng đối với Vương Ký thì chẳng khác nào lông gà. Định Hà trấn chỉ là một thị trấn nhỏ, đại bản doanh của bọn họ ở tận phủ thành cơ. Đừng nói ba vạn cân, số lương thực chất đống trong kho của bọn họ có khi còn nhiều hơn thế. Đó cũng là lý do vì sao tên chưởng quầy béo đồng ý bán một lúc nhiều lương thực như vậy cho Vệ Đại Hổ. “Ba vạn cân” Trong mắt người khác, với hắn ta chỉ là chuyện nhỏ.
Người ngày ngày ăn sơn hào hải vị thì làm sao thấy được giá trị của nó?
Lúc này, trong lòng tên chưởng quầy béo chỉ muốn bán nốt chỗ lương thực hỏng đi, sau đó về sửa sổ sách một chút, làm giả một chút, đừng nói là Oanh Nương tự ý đến kho lấy lương thực, cho dù có bị phát hiện thì hắn cũng có thể sửa sổ sách cho đẹp như thường. Hắn không tham lam chút tiền lẻ này, hắn bán giá lương thực mới cho một mẻ lương thực hỏng, sau này về phủ thành cũng có vốn mà khoe khoang, hắn làm ăn giỏi giang như vậy, thật sự là nở ngươi nở mặt với muội muội, ngoại tôn.
Vương gia mỗi năm vứt đi không biết bao nhiêu lương thực hỏng, lần trước hắn ghé qua phủ đệ, nghe muội muội nhắc đến, năm ngoái số lương thực hỏng vứt đi lên đến hơn mười vạn cân, năm nào cũng vậy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây