Vệ Đại Hổ nhìn về phía một đám trai tráng đứng dưới mái hiên, hẳn là muốn ra ngoài tìm việc làm, y phục trên người bọn họ mặc sạch sẽ hơn so với nhóc ăn xin cẩu Nhi, không đem bản thân thu dọn thành ra dáng người, chủ nhà sẽ không cần bọn họ, dù là vác bao tải, cũng không ai muốn một tên ăn ngươi bẩn thỉu. Hắn biết đám người này không phải là huynh đệ ruột thịt, không biết vì duyên cớ gì, mọi người cùng chung sống, nhưng nhìn vào tình cảm thân thiết của bọn họ, cũng không khác gì huynh đệ ruột thịt, một tên ăn ngươi không cha không nương muốn an toàn trưởng thành, tự nhiên là cùng mọi người chung sống tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn một chút.
Nghĩ đến bà lão vái chào hắn, đứa trẻ nhỏ dập đầu với hắn, Vệ Đại Hổ đột nhiên liền một chút cũng không đau lòng vì một lượng bạc đó nữa.
“Huynh đệ từ mười sáu tuổi trở lên đều gọi theo, phải có sức lực.” Vệ Đại Hổ nói.
Đại ca cẩu Nhi gật đầu, vậy trừ cẩu Nhi và thử Nhi, còn có Lục Nhi buổi tối phải đi thu phân, những huynh đệ còn lại đều có thể đáp ứng điều kiện của hắn.
Vệ Đại Hổ cũng không ở lại lâu, hẹn giờ giấc với bọn họ xong, liền rời khỏi gian nhà nhỏ chật hẹp lại chật kín người này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây