Lý Đại tráng bị mấy lời của hắn châm chọc mà mặt càng đỏ hơn, nhưng không nói được câu nào phản cữu cữu. Tính tình thê tử của hắn ta chua ngoa, bá đạo, sao có thể đón muội muội góa phụ về nhà mẫu thân sinh được? Nếu muội phu chết thật, muội muội dẫn con về nhà mẫu thân sinh, đừng nói là mua mảnh đất dựng lều ở trong thôn, dù nàng ta có mặt dày ở lại nhà mẫu thân sinh, hắn ta có chẳng dám đuổi nàng ta ra ngoài không? Nếu dám thì e là xương sống của hắn ta sẽ bị người ta nói đến gãy mất!
“Ngươi còn ở đây lôi chuyện cũ rích ra làm gì, mau đưa trượng phu người đến trấn trên tìm thầy thuốc đi, hắn ta đã ngất cả đêm rồi!” Lúc này Lý Đại tráng sợ Hàn Đại Lang chết thật, đẩy xe bò, quay đầu lại quát Lý Xuân Anh một tiếng.
Vệ Đại Hổ không ngoảnh đầu lại, hắn phải đến thôn chu Gia trước, đổ đống hạt dẻ trong giỏ tre cho Mãn Thương vào rổ, dặn dò: “Gần đây không có chuyện gì quan trọng thì đừng đi lên trấn, cứ ngoan ngoãn ở nhà, hạt dẻ là tỷ tỷ ngươi nhặt trên núi về, ăn vừa ngọt và dẻo, không cần phải tiếc của, cứ để giành đó mà ăn.”
Mãn Thương thấy vẻ mặt nghiêm túc của ty phu, cũng không hỏi tại sao không thể đi lên trấn, chỉ gật đầu đồng ý.
Vệ Đại Hổ nói xong thì định rời đi luôn, Mãn Thương thấy vậy vội vàng vào trong nhà lấy ra một cái giỏ, bên trong chất đầy ắp trứng gà, số này được hắn ta tích lũy trong suốt thời gian qua. Hắn ta đưa cho Vệ Đại Hổ, lòng bàn tay nắm giỏ phủ đầy mồ hôi còn mang theo lo lắng: “Đây, đây là trứng ta để dành được, tỷ phu, huynh mang về ăn đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây