Vệ Đại Hổ há miệng ăn một con cá, hắn ta ngồi xếp bằng trên tảng đá, ăn ngon lành, cá nhỏ xương cũng nhỏ, hắn ta không cần nhả xương nhỏ, thậm chí cả xương to cũng nhai nhai nuốt luôn, có thể ăn được là hắn ta không kén chọn chút nào.
Tối nay con cá này thêm hành dại, ngửi thấy thơm hơn, ăn cũng vậy, cá nhỏ ngấm gia vị, Vệ Đại Hổ cảm thấy nó còn ngon hơn cả con cá béo ngày hôm đó.
Đào Hoa hôm nay mệt mỏi lắm, ăn cũng ngon, ăn ba bốn con, không giống hắn ta nhai cả xương cá, nàng ăn rất cẩn thận, nhả xương nhỏ ra, sợ bị hóc cổ.
Hơn chục con cá, Vệ Đại Hổ đã ăn hơn một nửa, nhìn còn có vẻ chưa thỏa mãn, Đào Hoa thấy hắn ta như vậy liền biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, có lẽ trong lòng đang lẩm bẩm ngày mai muốn ăn như vậy. Nàng đặt đôi đũa làm bằng cành cây lên lá chuối, trên mặt là vẻ thỏa mãn, nói: “Cá nhỏ chiên mới ngon, giòn tan, chiên thêm chút nữa, cả xương cũng giòn, thơm lắm!”
Vệ Đại Hổ lập tức thèm thuồng, yết hầu chuyển động lên xuống: “Nương tử nói phải, vậy lần sau chúng ta chiên ăn nhé, chiên như lời nương tử nói, chiên xương cá cho giòn, ta muốn ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây