Mang theo tâm trạng khó chịu, lưu luyến, Đào Hoa và Vệ Đại Hổ bắt đầu xuống núi.
Bọn họ xuống núi theo một con đường khác. Vệ Đại Hổ nói sẽ dẫn đường cho nàng, Đào Hoa bèn nhìn kỹ xung quanh, ghi nhớ những nơi dễ nhớ, ví dụ như ở đây có một tảng đá lớn hình thù kỳ quái, ở kia có một cây đại thụ ngã ngang trên mặt đất.
Nói thật, khi đi qua cây đại thụ đó, nàng có chút tiếc nuối không muốn đi. Cây này không biết đã ngã bao nhiêu năm, trên thân bám đầy rêu phong, sau hai ngày mưa, đã mọc ra không ít nấm, mấy thứ này có thể ăn được.
Vệ Đại Hổ vừa nhìn là biết ngay thê tử nhà mình lại mắc chứng “thấy đồ ăn là không nhấc nổi chân đi.” nghĩ đến những cây nấm đang phơi trong sân nhà, hắn không khỏi nói: “Thê tử à, giỏ trên lưng đã đầy rồi.”
Đào Hoa luyến tiếc thu hồi ánh mắt, đi theo sau hắn tiếp tục xuống núi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây