Mãn Thương đưa tay nhận lấy, và lén nhìn tỷ phu một cái, sau đó thấp giọng nói lời cảm ơn: “Đa tạ tỷ phu.”
Không giống như trước mặt cẩu tử, Vệ Đại Hổ lúc này đưa ra câu nói của trưởng bối, và nói: “Được rồi, ngoan.”
Sắc mặt của Mãn Thương càng đỏ hơn, nhất là khi nghe thấy tiếng cười của tỷ tỷ, sau đó hắn ta liếc nhìn cây kẹo hồ lô, mà ngượng ngùng đưa nó đến trước mặt của tỷ tỷ, để mời nàng ăn trước, Đào Hoa cười rồi lắc đầu, nói là nàng đã ăn rồi, sau đó thì bảo hắn ta hãy tự mình ăn đi.
Hắn ta lại nhìn Vệ Đại Hổ, mà cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra đến trước mặt của hắn, Vệ Đại Hổ cũng lắc đầu, và bảo hắn ta ăn một mình đi.
Mãn Thương cầm kẹo hồ lô trong tay, mà cúi đầu một cách cẩn thận rồi cắn một miếng, mùi vị chua chua ngọt ngọt, giống hệt trong trí nhớ của hắn ta. Hắn ta đã lâu rồi không ăn vặt, khi đi chợ bán trứng gà kiếm được tiền thì hắn ta cũng không đành tiêu xài, cho nên hắn ta đã tích trự chúng lại hết cả rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây