Nói chuyện chính xong, thì Đào Hoa và Vệ Đại Hổ tiện thể đứng dậy rời đi, Triệu Tố Phân muốn giữ bọn họ ở lại, nhưng bọn họ không muốn ở lại dùng cơm. Sau khi tiễn phu thê hai người bọn họ ra đến tận cửa, thì người làm nương như bà ấy liền nắm lấy cánh tay của nữ nhi mà vỗ nhẹ liên tục, sau đó nước mắt còn lưng tròng nữa: “Sao con lại thận trọng và khách sáo như vậy hả? Ăn bữa cơm thì sao nào? Vậy mà nương vẫn không giữ được con!
Đào Hoa trong lòng cũng khó chịu, nhưng vì muốn cuộc sống của mẫu thân có thể yên bình một chút, và ít cãi vã hơn, cho nên bữa cơm này nàng không thể ở lại ăn được. Bởi vì nàng không muốn khi một nhà của người đó quay về và nghe nói bọn họ đã đến tận cửa vào buổi trưa, hơn nữa còn ở lại để ăn một bữa cơm nữa, thì sợ là cho dù âm thầm hay minh bạch mà nói sẽ có một chút âm dương quái khí sẽ nói một cách chen chút đến chỗ của mẫu thân, nói là bà ấy dẫn nam nhân đến tận cửa để đón gió mùa thu nữa.
Đến lúc đó, sợ là sẽ ăn không nổi hai miếng cơm, mà trên lưng lại còn phải cõng một cái nồi lớn nữa!
Triệu Tố Phân nghiêng người lau nước mắt, nghe Đào Hoa nói muốn đi chu Gia thôn, thì trong lòng của bà ấy lại càng khó chịu mà nức nở nói: “Phu thê các con có lòng rồi, mẫu thân cũng muốn nhờ con người làm tỷ tỷ này chuyển cho Mãn Thương vài lời, bảo nó tự mình chăm sóc bản thân mình cho tốt, và sống thật tốt, trong lòng của mẫu thân vẫn luôn nhớ đến nó nhé!
Đào Hoa hốc mắt cũng có chút đau nhức, nàng gật đầu, đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của mẫu thân, rồi dặn dò mẫu thân phải giữ gìn sức khỏe, đừng cãi nhau với đại tẩu bọn họ, bởi vì tức giận mà làm tổn thương chính mình thì sẽ không đáng, hơn nữa bọn cũng không đáng, nói xong, nàng lại dặn dò cẩu tử phải chăm sóc mẫu thân, phải nghe lời, nói xong thì nàng đã cùng Vệ Đại Hổ rời khỏi thôn Hạnh Hoa rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây