Hơn nữa khi cô nương trở về nhà, dù là đi tay không thì vẫn được, cùng lắm thì sẽ bị người ta ở sau lưng thì thầm vài câu là nàng đến cửa để đón gió thu mà thôi, và nếu có cầm một ít gạo mì trứng gà hay thứ gì đó, thì cũng được cho là lễ vật tốt rồi. Trước mắt tặng một ít rau, tuy không quý giá, nhưng cũng khó coi không đến nỗi nào, vẫn đỡ hơn là đi tay không.
“Trong nhà muốn làm dưa muối, cho nên hôm nay tiện thể đi lên thị trấn một một cái hũ muối thô và rau, và nghĩ đến thuận đường, và cũng nhớ nhà cho nên đã đến thăm mẫu thân một chút.” Đào Hoa nhận nước của cẩu tử mang đến, sau đó mỉm cười khen ngợi cẩu tử một câu là hiện tại đã hiểu chuyện rồi, và sau khi nhìn thấy trong nhà yên tĩnh, thì nàng đã thuận miệng hỏi phụ thân ca ca và tẩu tẩu bọn họ đâu rồi.
Triệu Tố Phân sờ sờ đầu nhi tử, trên mặt có chút nhẹ nhõm, sau đó bà ấy cười đến nhăn cả mặt: “Gần đây nó trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, biết giúp đỡ ta làm việc, cũng dễ sai bảo. Bọn họ hả, vị ca ca đó của nhà mẫu thân trước đây đã qua đời vào buổi tối rồi, cho nên bên đó đã nhờ người qua đây báo tin, thế là một nhà đã gấp rút lên đường qua đó vào ngày hôm qua rồi, buổi tối cũng không quay lại, sợ là phải đợi đến khi an táng xong thì mới quay về được.” Khi nói lời này, thì trên mặt bà ấy nụ lười liền nhạt đi không ít, ngược lại không phải trong lòng có ý kiến, mà chính là kiểu nói chuyện như người xa lạ, không có cảm xúc gì, không vui và cũng không buồn.
Khi Vệ Đại Hổ nghe tin ở trong nhà chỉ có nhạc mẫu và cẩu tử hai người, thì hắn lập tức không giấu kẹo hồ lô nữa, và thế là với bàn tay lớn hắn liền đẩy đống rau trong gùi trên lưng sang một bên, mà thò tay vào lọ để sờ nó.
Tiền cẩu tử là một đứa trẻ thông minh như vậy, cho nên cậu chỉ cần liếc qua ánh mắt của tỷ phu cậu một cái, thì cậu liền biết có bí mật rồi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây