Khuôn mặt nhăn nhó của bà ấy dường như không thể nhịn nữa..
Một cái bánh bột bắp của người nông dân kia là thứ có thể cứu mạng, ai mà lại không trân quý lương thực? Đến nhà người ta vào lúc ăn cơm, nói gì thì cũng sẽ bị người khác khinh thường, thậm chí bị mắng một câu không chớp mắt cũng coi là nhẹ!
Vương đại nương do dự không thôi, đây thật là bị choáng ngợp trước chuyện vui, khiến cho mọi việc đều trở nên vô nghĩa.
Vệ lão nhân khập khiễng bước ra từ nhà bếp, nhìn thấy Vương đại nương đứng ở cửa sân, không đợi cho ông ấy mở miệng tiếp đón, Vương đại nương dứt khoát vỗ nhẹ vào đùi, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, liên tục nói lời chúc mừng: “Chuyện vui chuyện vui, là do ta một khắc cũng không thể chờ muốn tới nhà ngươi báo tin vui! Vệ lão nhân là chuyện hôn nhân của nhà ông, ta nói cho ông là đã được!”
Vệ lão nhân chào đón bà ấy một tiếng, nghe vậy liền vội vàng mời bà ấy vào trong.
Nhìn thấy ông ấy lấy ghế trong sân đem tới, tuy là không mời bà ấy vào nhà chính, khiến cho trong lòng Vương đại nương ngược lại cảm thấy hài lòng mấy phần, Vệ lão nhân này tuy là người bị thọt, nhưng nếu so với những nam nhân gian xảo khác trong thôn lại ngay thẳng hơn nhiều, biết trong nhà không có nữ nhân, làm việc cũng có vài phần phải phép.
Bà ấy nhìn xung quanh bốn phía, liền biết lúc này Vệ Đại Hổ không ở trong nhà, chắc là lại lên núi rồi.
Vệ lão nhân không biết nên xưng hô như thế nào, cứ kêu bà ấy là Vương bà mối đi, bà ấy cũng không phải làm nghề mai mối này, chuyện làm mai này chỉ đơn thuần là xuất phát từ sự nhiệt tình của bà ấy. Nghĩ đến thê tử mất sớm, ông ấy đành phải xưng hô một câu: “Đại muội tử, ngươi cứ ngồi nghỉ ngơi trước tiên một chút đi.”
Nói xong, không đợi Vương đại nương phản ứng, ông ấy liền đi thẳng vào nhà bếp lấy một chén nước, mở ngăn tủ lấy ra một cái ấm sành, mở nắp dùng thìa gỗ đào múc hai muỗng mật ong vào trong chén, sau đó dùng đầu đũa sạch khuấy đều trong nước.
Vương đại nương ngồi trong sân nghỉ ngơi, nóng đến mức phải lấy tay quạt gió, nhận lấy chén nước của Vệ lão nhân đưa, trên mặt không biểu lộ chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ lão nhân này vẫn là còn có mắt, hơi nóng suốt dọc đường khiến cho miệng bà ấy trở nên khô khốc, cũng không quan tâm quá nhiều, đưa miệng tới gần chén rồi uống hai ngụm lớn.