Vệ Đại Hổ dẫn Đào Hoa tìm đến trước một quầy mì, và mông vẫn còn chưa kịp chạm vào ghế, thì đã mở miệng kêu lên rồi hô to: “Ông chủ, mang ra ba bát mì sợ thịt.”
Đào Hoa khi ở tiền gia còn là một cô nương, thì căn bản không có cơ hội để đến thị trấn, bởi vì mọi việc trong nhà đều là do nàng làm, còn đến thị trấn hay lên phố những loại chuyện tốt này sẽ không bao giờ rơi lên đầu của nàng. Ngược lại có một lần nàng cùng mẫu thân đi lên thị trấn một chuyến, căn bản trong đầu chỉ muốn mua kim chỉ, ngoài cũng bởi vì trên người nàng lại không có bất kỳ đồng tiền nào, mà nàng cũng không dám mở miệng nói với mẫu thân, cho nên chỉ đi theo mẫu thân lên thị trấn một chuyến mà thôi, ngoài ra còn giúp bà ấy cầm một ít đồ, thế là một chút niềm của việc đi lên thị trấn để “đi chợ” thì nàng cũng không cảm nhận được.
Bây giờ thì hoàn toàn khác rồi, con đường đi lên thị trấn lần này là nàng ngồi xe bò, cho nên không có cảm giác mệt mỏi chút nào, lúc ra khỏi cửa như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế ấy, thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào. Chưa kể còn được ăn trưa ở thị trấn, hơn nữa còn được ngồi ở một quán mì sầm uất trên phố lớn, nam nhân mở miệng thì đã kêu ra ba bát mì sợi thịt lớn rồi, nhưng nàng ngược lại không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ vì trên người có mang đủ tiền, cho nên có thể trả được.
Tuy, cũng ta là đau lòng nhưng cũng được rồi.
Một tô mì sợ thịt giá mười xu, trong tô chỉ có ba bốn lát thịt, nước súp cũng không tệ, nhưng không có nhiều mì. Với khẩu vị của Đào Hoa, chỉ cần năm sáu chiếc đũa là có thể ăn được, cho nên nó cũng được tính là không hề rẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây