“Đi lên thị trấn.” Đào Hoa nhìn thấy nàng ấy đang bưng chậu gỗ, và bên trong đựng đầy y phục, thì nàng không khỏi mỉm cười, “Lại đi ra bờ sông giặt y phục sao?”
“Không phải như thế thì sao nào, buổi sáng yên tĩnh hơn một chút, ta lại không muốn nghe tiếng kêu chíu chít của bọn họ, bọn họ giống như tiếng chim sẻ trên cành vậy, chúng rất ồn ào.” Ngô chiêu Đê và bọn họ đi cùng nhau, ngoài ra nàng ấy cũng được tính là đã lớn lên cùng với Vệ Đại Hổ, khi nhỏ ngày nào nàng ấy cũng cùng chơi đùa trên núi dưới sông ở phía sau mông của hắn, cho nên cũng được tính là một nữa bằng hữu đã cùng chơi đùa với hắn, thế nên cũng không quá xa lạ.
Khi đi đến bờ sông, thì nàng tạm biệt Đào Hoa, và mỉm cười nói với Vệ Đại Hổ: “Khi rảnh rỗi, huynh hãy đưa Đào Hoa của nhà huynh đến nhà ta chơi một lát, để ta có thể quen thêm được một người nữa nhé.”
“Quay về thì sẽ đến.” Vệ Đại Hổ mỉm cười.
Đưa thê tử đi lên thị trấn, nhưng Vệ Đại Hổ không hề có ý định đi bộ, ngoài ra khi đi đường núi suốt hai giờ thì không chừng thế tử nàng sẽ mệt. Bọn họ đi đường được một đoạn nhỏ, thì đã dừng lại nghĩ dưới một gốc cây lớn, đợi đại khái được khoảng mười lăm phút, thì đã có một chiếc xe bò chậm rãi chạy tới, Vệ Đại Hổ liền vội vang giơ tay vẫy gọi chiếc xe đó: “Bên này, mang hộ một người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây