Cái chân này của Vệ lão đầu, là do năm đó ông ấy không tự lượng sức mình mà đã đi sâu vào trong núi hơn nữa, thế là không may gặp phải một con gấu bị mù, cho nên đã bị nó tát một cái dẫn đến gãy xương.
Tuy mạng đã được nhặt quay trở về, nhưng đến cuối cùng chân của ông ấy lại bị què.
Nếu cái chân này của ông ấy không phải bị què, thì không chừng ông ấy vẫn ở lại ngôi nhà cũ ở trên núi rồi, vậy thì làm sao ông ấy có thể gặp được mẫu thân của Đại Hổ ở dưới chân núi, hơn nữa còn định cư ở dưới chân núi nữa.
Dáng vẻ rục rịch của nhi tử, thì Vệ lão đầu có thể nhìn ra được, ông ấy không nói không cho đi, nhưng cũng không nói là tùy ý hắn đi, giữa người và người không giống nhau, cho nên nhi tử ông ấy và ông ấy cũng không giống nhau, và có một số người sinh ra ở trong bụng người, thì ngược lại đã được định là sẽ ăn bát cơm đó ở trên núi rồi.
Khi còn trẻ mọi việc của ông ấy ở trên núi không phải lúc nào cũng suôn sẻ, và chấn thương là chuyện Trường Bình thường, cho nên mỗi bước chân ông ấy đều vừa thấp thỏm và vừa thận trọng, thế nhưng chuyện này nào giống hắn, hắn đơn thuần chỉ xem ngọn núi phía sau giống như vừa rau sau nhà và thích đi lang thang nếu muốn, hắn muốn ăn cái gì là một bữa ngon, vậy thì hắn sẽ đi vào núi một chuyến thì đã có thể săn bắt mà quay lại rồi, cho nên trong nhà không thiếu thứ gì để ăn cả, và toàn bộ đều là nhờ bản lĩnh đáng ghen tị của hắn mà ra thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây