“Đại Hổ, tiếp tục đào đi!” Đào Hoa hai mắt sáng ngời, mà giơ tay lên hô to, nàng sôi nổi như một tiểu cô nương.
“Là mệnh lệnh.” Vệ Đại Hổ nhếc miệng vui vẻ, nếu thê tử chỉ thị, thì hắn chỉ có đào mà thôi, tiểu phu thê hai người bọn họ giống như chuột xa vào thùng gạo, mà hết sức vui mừng, hơn nữa cả người còn tràn đầy năng lượng nữa.
Khi đi đến một rừng thông xanh tươi, thì phu thê hai người liền nhìn thấy rất nhiều nấm, Đào Hoa nhận ra đó là những chiếc ô thông, thế là nàng liền cười đến nổi không khép miệng lại được, nàng ngồi xổm xuống đất mà hái từng cây một.
Trọn một cái gùi lớn, đã chứa đầy đồ đạc, đầy những đồ được thu hoạch.
Đào Hoa tiếc nuối vì không mang một chiếc gùi lớn trên lưng, và nếu đó là chiếc gùi họ dùng để hái lê dại trên núi lần trước, thì có lẽ họ đã hái được nhiều hơn. Bây giờ nàng không thể giả vờ được nữa, Đào Hoa cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lại càng vui hơn, nàng cắn một miếng mà nhai không nhừ nó, và nếu thực tại nàng lại nhớ đến, vậy thì buổi chiều nàng có thể lại lên núi thì cũng tiện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây