Hắn chỉ quan tâm tới hang rắn ở trên núi, cả ngày chỉ nhớ tới việc bắt rắn để bán.
“ Con trai lớn trong thôn bằng tuổi này đều đã chạy khắp nơi, ta muốn cưới vợ thì sao, người không muốn có người chăm sóc việc nhà?” Vệ Đại Hổ chặn lại, trước kia còn nói cái gì đều là cái kết hôn? Mỡ mồm ra là hỏi tiền đòi lễ vật là mười lượng bạc, còn ngại nhà hắn nghèo, đất cằn không thể sản xuất được thóc sẽ khiến cho khuê nữ nhà bà ta sẽ đói chết, nói nhà hắn rách nát phòng ở thì lọt gió mưa dột, lại ngại phụ thân hắn bị tật khập khiễng không thể đứng dậy nổi sẽ gây liên lụy, khuê nữ nhà bà ta chính là tiên nữ hạ phàm, dưới chân chắc cũng phải được dát bằng gạch vàng thì mới xứng đôi.
Vậy sao còn đến nhà hắn làm mai, có phải có chuyện gì hay không.
Con trai biểu môi, hiển nhiên lão tử liền biết rằng hắn đang suy nghĩ điều gì, Vệ lão nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Tùy ngươi, cao lớn vạm vỡ, nhìn vào là thấy ngay là một tay cừ khôi trên đồng ruộng, ai nhìn vào cũng phải thèm muốn.”
“Dù có thèm cũng sẽ không để cho gia đình nhà nàng trồng trọt.” Vệ Đại Hổ nói.
Thật khiến cho người khác phiền lòng, có thể bóp nghẹt người bằng lời nói.
Lúc trước mọi người khuyên can mãi, cô nương gia đình kia tốt biết bao nhiêu, nhiều huynh đệ trong nhà có thể giúp đỡ, hắn nghe xong liền trả lời một câu: “Ta một bữa phải ăn đến nửa thùng cơm, thức ăn trong nhà không đủ có thể mượn của gia đình nhạc mẫu được không?”
Khiến cho người ta tức giận đến mức phun hai ngụm nước bọt lớn xuống đất, cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Một bửa nửa thùng cơm, sao ngươi không lên trời! Ngươi có thể cày mười mẫu đất mỗi ngày, vẫn có thể đối đầu với mười con trâu? Còn mượn thức ăn, ngươi làm gì có mơ đến giấc mơ đẹp xuân thu đâu!
Ngươi có phải là người duy nhất muốn có vợ? Ngươi cứ tiếp tục gặm vỏ cây đi!
Cho đến nay, vẫn chưa có bà mối nào đến cửa nhà Vệ gia để làm mai.
Mấy ngày gần đây, mấy cục già trong thôn thường tụ tập dưới gốc cây đại thụ ở đầu làng, nhìn những bông lúa ngoài đồng và bàn bạc khi nào nên cắt lúa.
Không được cắt lúa sớm cũng như không được muộn, đồng thời còn phải theo dõi thời tiết, nếu vẫn khí không tốt gặp ngày mưa, nước mưa kia sẽ khiến cho hạt kê bị hỏng. Các hộ gia đình nông dân cả một năm bận rộn cuối cùng chỉ trông cậy vào đã những ngày này, thật là cho dù nửa điểm cũng không dám bất cẩn lười biếng, đến ngày thu hoạch hận là cà nhà không thể cùng nhau làm việc, không phân biệt ngày đêm phải thu hoạch hết lương thực ngoài đồng mang về nhà thì mới có thể an tâm.