Tên quan gia mặt ngựa chia tay đồng liêu tại ngã tư, rẽ vào một tiệm bánh ngọt mua một phần kẹo giòn. Chưởng quầy tiệm bánh niềm nở chào tiễn, nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần nơi cuối phố. Hắn đi một mạch ước chừng hai khắc (khoảng nửa tiếng) thì dừng lại trước một tiểu viện xinh xắn.
Chẳng mấy chốc, một nha hoàn bước ra, cung kính mở cổng. Tên quan gia mỉm cười đưa phần kẹo giòn cho nàng ấy, sau đó khom người bế lấy tiểu cô nương đang chạy ùa ra từ trong nhà. Cánh cửa khép lại, hắn ta thoáng trông thấy một nữ nhân dáng người đầy đặn đứng phía sau, nhìn hai cha con bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn chút gì đó tinh quái.
Vệ Đại Hổ đứng từ xa, thu lại ánh mắt. Bên cạnh, Mã Lục chứng kiến cảnh tượng, buột miệng lẩm bẩm: “Cớ sao lại đi theo tên tiểu quan mặt ngựa kia? Chẳng lẽ huynh cũng muốn giống hắn, dựa hơi vợ con mà bước chân vào chốn quan trường hay sao?”
“Dựa hơi vợ con?” Vệ Đại Hổ nhướng mày, quay sang nhìn Mã Lục.
“Chứ còn gì nữa.” Mã Lục bĩu môi, “Chẳng hiểu sao tên tiểu quan kia gặp may mắn kiểu gì, được thê tử để mắt tới, rước hẳn về nhà. Nhà hắn vốn chỉ nông hộ tầm thường, vậy mà bỗng chốc gà chó lên trời. Thê tử của hắn, à không, phải gọi là phu nhân mới đúng, phụ thân của phu nhân hắn ta chính là Chủ bộ đại nhân trong nha môn chúng ta. Dù có là rẻ rúng khúm núm thì cũng là thân thích, bằng không dựa vào đâu mà hắn ta từ một kẻ vô danh tiểu tốt lại có thể trở thành quan gia? Chẳng phải là dựa hơi vợ con thì là gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây