Dù dưới chân núi yên tĩnh, nhưng lại cách xa thôn.
Vệ lão nhân đang bưng bát ăn cơm ở trong sân, mới cho vào miệng được hai miếng, thì nghe thấy có tiếng động ở phía sau núi. Ông ấy đứng dậy đi về hướng hậu viện, đã thấy con trai của mình té ngã như một con mãnh hổ xuống núi, hai miếng vải được buộc ở phía sau lưng, trên cổ treo hai vò rượu, trong lòng bàn tay thô to cầm một sợi dây nhỏ, thật cẩn thận che chở mấy gói điểm tâm.
… thật là khiến người khác phiền lòng, mang một tấm vải mịn trên lưng mà chạy quanh trong núi, mà cũng không sợ nhánh câu cào xước!
“Phụ thân, ta về rồi.” Vệ Đại Hổ thấy ông ấy đang bưng cái bát, bước đi càng nhanh, lười phải đi vòng ra công sân, trực tiếp bước một sải chân dài vào sân, đem đồ bỏ vào nhà chính, vội khom lưng tiến đến nhà bếp lấy bồn muỗng cơm ăn: “Đói muốn chết rồi, bát mì được bán trong thị trấn còn chưa đủ cho ta ăn hai miếng, không đủ để nhét kẽ răng.”
“Trên người ngươi có hai mươi lượng, liền ăn một bát mì?” Vệ lão nhân dạo bước vào nhà, xem xét kỹ càng những món đồ mà hắn mua, âm thầm gật đầu, công việc đã hoàn thành.
“Tiêu hết, chỉ còn lại mười mấy đồng, chỉ có thể ăn được ba bát mì.” Vệ Đại Hổ đói đến đầu hoa mắt chóng mặt, đêm qua suy nghĩ về chuyện cưới vợ, hắn vui vẻ đến mức trằn trọc không thể ngủ được, cuối cùng quyết định sử dụng ánh trăng để leo núi đi vào thị trấn, đi đường núi mất hai canh giờ, đã sớm đói đến trước ngực dán phía sau lưng.
Thấy hắn đã mua đồ xong, Vệ lão nhân lại bưng bát lên, hai cha con mỗi người ngồi xổm ở một chỗ, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay Vương đại nương của ngươi tới, mẹ của cô gái kia là một người hiểu chuyện, một người mẹ như vậy, nghĩ đến con gái chắc cũng không kém cạnh chỗ nào. Ta nghĩ ngày sau là cái ngày lành, ta sẽ đi cầu thân cho ngươi.”
Vệ Đại Hổ liên tục gật đầu: “Vậy đến khi nào mới thành thân a?”
“Thân còn chưa có đã nóng lòng chuyện thành thân, ngươi đang suy nghĩ chuyện tốt đẹp này? Biết rắng lúc này đang rất nôn nóng, mấy năm trước ngươi đã làm gì, trước kia cũng đã từng có người qua hỏi thân với ngươi, sao không thấy ngươi để tâm.” Vệ lão nhân tức giận đến nhíu mày, nhà bọn họ tuy nghèo, nhưng không chịu nổi đứa con trai của của ông ấy dáng dấp cao lớn nhìn qua sẽ nghĩ rằng có vẻ là một nông dân giỏi có kỹ năng trong việc trồng hoa màu, không có khác biệt lắm người ra lén biểu lộ ra tâm tư, chỉ là cái tên hỗn trướng này lại không nhìn trúng.