Vệ Đại Hổ lấy ba lượng từ trong lòng ngực ném lên trên bàn, lông mày rậm nhướng lên, lộ ra vẻ hung hãn: “Nhanh chóng gói lại cho ta, nếu điểm tâm bị nát hay hỏng, thì đổi lại đi không thì ta sẽ phá hủy cửa hàng nhà ngươi.”
Cho dù ngài không ói những lời đe dọa, thì ta cũng sợ, tiểu nhị vừa lúng túng vừa vui sướng, cầm bạc rồi vội vàng chạy đi đóng gói điểm tâm.
Vệ Đại Hổ nhìn từ phía xung quanh, lấy từ trên người một đồng ra, chỉ vào một chỗ nói: “Viên đường kia, lấy thêm một phần.”
“Được!” Tiểu nhị trả lời.
Bước ra từ cửa hàng điểm tâm, Vệ Đại Hổ lại đi đến quán rượu mua hai vò rượu ngon, tiêu xài phung phí một hồi, số tiền bán được tiểu long hôm qua, hôm nay cũng chẳng còn dư được bao nhiêu.
Cả một buổi sáng bận rộn, cái bụng sớm đã cồn cào, Vệ Đại Hổ xách đồ đi tới quầy hàng gọi ba bát mì lớn, miễn cưỡng cũng no bụng được ba phần, thấy mặt trời bắt đầu thiêu đốt, liền rời khỏi thị trấn.
Sao khi đi vào một con đường nhỏ trên núi, lại đi vòng từ đường núi vào đường sâu trong núi, trong chớp mắt bóng lưng của hắn đã biến mất.
Buổi trưa, khói bếp bốc lên từ đầu thôn đến cuối thôn.
Hiện giờ thế đạo tạm thời ổn định, nhưng nếu trong vài thập kỷ tới, toàn bộ triều đình đều sẽ hỗn loạn khắp nơi đánh giặc, bá tánh không thể sống yên ổn quá một ngày, nếu thợ săn trên núi muốn định cư ở dưới chân núi, đó là một chuyện vô cùng khó khăn, tính của người ở trong thôn đều rất bài ngoại. Đương nhiên, tính bài ngoại chỉ là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là thợ săn quanh năm đều thấy máu, không biết rõ tính cách, dưới tình huống này ai lại dám tùy ý tiếp nhận thợ săn, quả thực là ngại mạng lớn.
Có nhiều người giết người chạy vào núi, ai biết được người đang đứng ở trước mặt liệu có phải là kẻ ác nhân trên người có mấy cái mạng hay không.
Cái gọi là lên núi thì dễ nhưng xuống núi lại khó, chính là có chuyện như vậy.
Đương nhiên cũng không phải không có cách, ví dụ như Vệ lão nhân hiện tại, trước kia Vệ Đại Lang có cưới một cô nương ở trong thôn cô nương, cuối cùng mới có thể từ thợ săn trở thành người dân trong thôn Đại Hà, miễn cưỡng được đến người ở thôn Đại Hà chấp nhận. Đương nhiên, mặc dù người trong thôn đã đồng ý cho ông ta định cư, nhưng lại chỉ có thể xây nhà ở nơi hẻo lánh, ngay lúc đó Vệ Đại Lang cũng muốn thanh tịnh bớt việc, nên đã chọn ở phía sau dưới chân núi.