Thôn trưởng năm nay năm mươi sáu tuổi, thân hình cứng cáp tráng kiện, năm ngoái đã có chắt. Nhà hắn có hai mươi mấy mẫu ruộng, còn có một con bò có thể thay sức ba nam nhân trưởng thành, đã được coi là gia đình khá giả trong thôn.
Thấy họ đến còn dắt bò, Vệ Đại Hổ trên vai còn khiêng tấm ván đã rửa sạch, con trai cả của thôn trưởng nở nụ cười, mở cổng đón họ vào: “Sao lại khách sáo thế, mọi người đều là dân một thôn, Đại Hổ mau hạ tấm ván xuống, đừng mệt ngươi.”
Trần đại cữu dắt bò vào chuồng bò, nghe vậy cười gượng: “Gặp chuyện mới biết được có thể nhờ cậy ai, nếu không phải nhà các ngươi tốt bụng cho mượn xe bò, chậm trễ một giờ, tảng đá lớn kia có khi đã khiến cánh tay của hai anh em chúng nó phế đi.”
Con trai cả của thôn trưởng giật mình “Hoắc” một tiếng, không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, vội hỏi: “Sao lại nghiêm trọng thế? Đại phu nói thế nào?”
“Suýt nữa thương đến xương, may mà dừng được máu trên đường, mới khiến hai anh em chúng nó chống đỡ được đến y quán ở trấn.” Trần đại cữu mặt lộ vẻ đau thương, lại hơi may mắn, trên mặt gượng cười: “Phải mất một lượng năm bạc! Đại Hà, ngươi không hiểu được hai anh em chúng nó đã chảy bao nhiêu máu trên đường, dọa đến mức ta hai chân mềm nhũn, chỉ sợ chúng nó giữ không được cánh tay!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây