Cây kế ở nông thôn rất phổ biến, nếu trẻ con bị đập vỡ đầu gối hay trán thì mọi người đều biết cách tìm loại cây này đập nát đắp lên vết thương.
Đại phu cẩn thận kiểm tra vết thương, Trần Đại Cữu đứng bên cạnh lo lắng đến mức liên tục lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cứ như vậy một lúc lâu, đại phu mới từ từ thu tay lại, vuốt râu nói: “Vết thương tuy sâu, nhưng may mắn là không thương tổn đến xương cốt, máu cũng đã cầm kịp thời, không phải là chuyện lớn, băng bó cẩn thận, tránh thời tiết nóng bức gây nhiễm trùng là được. Nhưng máu con người là vô cùng trân quý, mất máu quá nhiều sẽ tổn thương cơ thể, thời gian tới cần phải bồi bổ cẩn thận, cánh tay bị thương không được dùng sức, không nên làm việc nặng.”
Ở nông thôn, nam nhân sao có thể nghe được mấy chữ “bồi bổ cẩn thận” này, chân què vẫn phải ra đồng cấy lúa, Trần Đại Thạch vốn mặt trắng bệch, nghe đại phu nói vậy, trên mặt lại có chút hồng hào, hắn quay lại nhìn cha, liên tục chớp mắt ra hiệu.
Là cha, ông ta hiểu ngay con trai muốn gì, Trần Đại Cữu nhìn bộ dạng nháy mắt đưa tình của hắn lập tức biết hắn muốn trốn, trị gì chứ, dù sao cũng chưa đổ máu, cùng lắm thì mua hai thang thuốc bổ về nhà nấu hai chén là xong.
Trần Nhị Thạch cũng có ý định như vậy, hai anh em không hẹn mà cùng chớp mắt với cha.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây