“Ca, em không nghe thấy tiếng hát của người đàn bà kia nữa.” Tần Minh Nguyệt buồn sầu.
Tần Thăng ôm túi nước trên lưng em gái sang mình, chậm rãi nói: “Tiếng vừa rồi đúng là của đàn bà, em không nghe lầm. Nhưng có chuyện anh vẫn chưa nói cho em.”
Tần Minh Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Thăng nhìn ánh mắt u mê của em gái, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn quyết định nói ra sự thật mình đã xác minh: “Có lẽ chúng ta không còn ở trên trái đất, hoặc có thể chúng ta đang ở trên trái đất của mấy chục ngàn năm trước.”
Hai mắt Tần Minh Nguyệt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây