Từ nhỏ thì Ôn Lạc đã là tiểu thư của nhà phú quý, đối với chuyện nấu nướng này thì vẫn là sau khi lấy chồng rồi mới học, cũng chỉ biết làm vài món ăn đơn giản cùng mấy món điểm tâm trà bánh thôi.
Phòng bếp ở Tĩnh Viên vẫn là loại bếp củi như mấy trăm năm trước nên không thể làm được việc gì khác, là đằng xà thuộc hệ hỏa nên về phương diện nhóm lửa thì Miên Hoa rất xuất sắc giống như ba của cô ấy vậy, có thể tùy ý điều chỉnh lửa lớn hay lửa nhỏ.
Đến kho Ôn Lạc mang điểm tâm đã hấp xong đến thì thấy một bàn tay trắng nõn thò đến lấy hai miếng, vừa ăn vừa khen ngon: “Trà bánh của chị dâu vẫn là chính tông nhất, ở bên ngoài bán mấy món điểm tâm làm bằng phương pháp cổ xưa gì đó, ăn vào có cảm giác bị bỏ thêm rất nhiều hương liệu, cũng chỉ lừa những người không có hiểu biết thôi. Ngoài ra còn có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng tụ tập lại đó quay chụp, nhắc mới nhớ, sân viện ở mấy chỗ đó còn không đẹp bằng nhà mình.”
Sau khi ăn xong hồi lâu thì cô ấy lại cầm thêm hai miếng, đột nhiên cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó nên đứng dậy, trong miệng còn ngặm bánh ngọt rồi nói với Ôn Lạc: “Hay là chị dâu mở một cửa hàng bánh ngọt đi, em nhớ chị và anh cả có đến hai cái sân viện như vậy mà, tùy ý chọn một chỗ làm cửa hàng đi.”
“Chị có thể sao?” Lúc Ôn Lạc hỏi câu này thì cũng chính là lúc cô ấy đã động lòng rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây