“Nàng ấy đang nói gì vậy?” Sơ Niệm hỏi.
Đại Xà cúi đầu, chôn ở trước người nàng, che khuất tầm mắt của nàng, thấp giọng nói: “Nàng ấy nói sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi săn.”
Người gọi bọn họ từ cửa sổ thấy được cảnh tượng này, biết điều cười rời đi, không tiếp tục gọi bọn họ nữa.
Sơ Niệm kinh ngạc thốt lên: “Chỉ một câu ngắn ngủi dịch ra lại có nhiều ý nghĩa như vậy. Ta cảm thấy lời nói của bọn họ cũng rất chậm khó học. Cửu Di lúc trước sao chàng học Hán ngữ nhanh như vậy.”
“Chính là lúc nghe nàng nói, đoán lời nàng nói là có ý gì.” Trên mặt hắn trước sau như một không nhìn ra quá nhiều biểu tình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây