[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng

Chương 50: Cảm giác như nó không cho nàng ăn đủ vậy (5)

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng dùng dao quân đội của mình để cạo sạch vảy cá, lại đơn giản rạch bụng cá ra để rửa sạch. Gọi đại xà tới để nhóm lửa.

Dường như đại xà rất tò mò, không biết tại sao còn chưa đến giờ cơm mà đột nhiên Sơ Niệm lại muốn đốt lửa. Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn phun lửa, đốt lên một đống lửa.

Trước tiên, Sơ Niệm dùng nồi đá mình nhặt được, nàng đun nóng nồi rồi lại dùng cành cây gắp lấy một miếng mỡ động vật còn sót lại từ trưa, dầu trơn gặp nhiệt độ nóng kêu xèo một tiếng, mùi thơm toả ra nức mũi.

Sơ Niệm cho cá nhỏ vào chiên vàng óng hai mặt, rót đầy một ly nước đổ vào nồi đá, vốn tưởng rằng sẽ chỉ cần thêm hành hoang dã vào đun sôi một lúc là đã có thể uống món canh cá ngon miệng rồi.

Nhưng nàng không thể ngờ được, nàng vừa đổ cốc nước vào nồi đá, rắc một tiếng, nồi đá đã nứt ra...

Nước thấm xuống dập tắt ngọn lửa đang đốt dở, cũng dập tắt luôn sự sức nóng của những nhánh củi cháy.

Sơ Niệm thấy bán thành phẩm sắp thành công đến nơi lại biến thành đống đổ nát hỏng bét thì giương mắt ngẩn người, trong chốc lát tâm trạng trở nên hết sức phức tạp.

Nàng thực sự quên mất rằng, một số tảng đá không đủ dày, có thể sẽ không chịu được kích thích của sự giãn nở và co lại vì nhiệt, khi bị kích thích tất nhiên sẽ nứt.

Nàng có chút thất vọng, biết thế thì ăn cá rán luôn cho rồi, tại sao phải đổ nước vào thừa thãi như thế, bây giờ chẳng ăn được cả cá rán lẫn canh cá, trở về tay trắng.

Đại xà liếc nhìn những mảnh đá vỡ như có điều gì suy nghĩ, giống như thường lệ, lại dọn dẹp những thứ bừa bộn trong bếp trở về sạch sẽ.

Khi trời sắp tối, Sơ Niệm đang ngồi viết nhật ký thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vọng tới từ cửa hang. Nàng nhìn qua, hóa ra đại xà đang vác theo một con mồi thật to trở về.

Sáng sớm đại xà vừa ăn một con mồi bự, theo như bình thường thì nó sẽ bắt một số con mồi nhỏ hơn trong giờ ăn trưa cho nàng, nếu Sơ Niệm không ăn hết thì nó ăn tươi nốt phần còn lại, sẽ không ăn nhiều thức ăn liên tục như vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, đại xà đã đẩy con mồi đến trước mặt Sơ Niệm.

Điều này khiến nàng tự hỏi, có phải chiều hôm nay mình muốn ăn nên đốt lửa hai lần, cho nên đã truyền sai tín hiệu cho đại xà, khiến nó tưởng rằng nó chưa cho nàng ăn no rồi không?

Đối với hành vi tặng quà mang theo hào khí ngất trời của đại xà, Sơ Niệm cảm thấy rất dở khóc dở cười.

Mặc dù canh cá buổi chiều thất bại, nhưng buổi tối nàng đã ăn rồi, bây giờ đừng nói đến một con mồi lớn như vậy, cho dù là trái cây thì nàng cũng không thể ăn được nữa.

Dưới sự ép buộc liên tục của đại xà, cuối cùng Sơ Niệm chỉ giữ lại một miếng da thú, còn toàn bộ số thịt thì để đại xà nuốt hết.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, hôm qua sáng sớm thức dậy, nàng đã hắt hơi vài lần, bị dọa đến mức suýt nữa nàng đã nghĩ mình sắp cảm lạnh rồi, phải nhanh chóng quay trở lại hang đợi đến khi mặt trời mọc.

Nàng giữ lại tấm da thú chính là dùng để giữ ấm.

Lớp mỡ trên tấm da động vật này rất dày, có thể thấy do nhiệt độ giảm xuống, những loài động vật nhỏ cũng đã bắt đầu tích trữ chất béo.

Sơ Niệm chỉ đơn giản cạo đi lớp mỡ trên da động vật rồi ngâm nó xuống dưới nước. Mặc dù da thú nàng làm lần trước không cứng như da chết, nhưng nếu muốn khoác lên người để giữ ấm thì độ mềm vẫn chưa đủ.

Nàng nghĩ lần này nên kéo dài thời gian của mỗi quá trình thêm một chút, có lẽ da thú sẽ mềm mại hơn.

Trước khi đi ngủ, Sơ Niệm lại theo thói quen lấy sổ ghi chép ra và ghi lại tất cả các thông tin về hình dạng, màu sắc, đặc tính của các thực vật nàng đã tiếp xúc hôm nay, ghi rõ liệu loại thực vật đó có thể ăn được không, có ngon không, tìm ở đâu, và tất cả thông tin khác.

Phía trong trang bìa cuốn sổ tay của nàng có ghi chép thời gian, bên trong là ghi chú và ghi chép về các thực vật. Nàng không thể để bản thân đánh mất khái niệm về thời gian, trở nên không phân biệt rõ được ngày đêm chỉ vì nàng đang lưu lạc ở nơi rừng sâu núi thẳm, cũng không thể mất đi khả năng phát âm của dây thanh quản được.

Vì vậy, ngày nào nàng cũng đọc những gì mình đã ghi vào ngày hôm trước, để tránh mất đi khả năng ngôn ngữ và khả năng viết lách của mình.

Nếu không có điều đó, nàng thậm chí còn tự hỏi, nếu không có ai tìm thấy nàng, liệu một ngày nào đó có phải nàng sẽ giống hệt như một người rừng không.

Ý nghĩ này khiến nàng khiếp sợ.

Khi nàng viết và đọc, đại xà cũng sẽ đến bên cạnh nàng, giống như một học sinh ba tốt đang chăm chú nghe giảng vậy.

Nó giống như con mèo trong trường đại học của bọn họ, cũng rất thích lắng nghe tiếng của sinh viên đọc văn bản trong lớp.

Giáo viên thường khen chú mèo: “Mèo còn ham học hơn các em, nếu chúng có thể nói ngôn ngữ của con người, sợ rằng chúng còn học tốt hơn các em nữa.”

Tuy nhiên sự thật là mèo chỉ biết kêu meo meo, đại xà tuy là sẽ phát ra tiếng xì xì, nhưng suy cho cùng thì chúng cũng chỉ là động vật, không thể nói được tiếng người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 93%👉

Thành viên bố cáo️🏆️