Thời gian dài không ra ngoài thế này khiến Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt cảm thấy có điểm không đúng, thậm chí nghi ngờ có phải tỷ muội của mình bị nhốt lại ngược đãi không.
Lúc hai người vào nói ra câu nói thế này, Sơ Niệm suýt chút nữa cười ra tiếng: “Sao trí tưởng tượng của các ngươi có thể phong phú như vậy chứ, cười chết ta rồi.”
Tần Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng tương đối thẳng thắn, bất mãn nói: “Mỗi lần bọn ta muốn tới thăm người, lão công của ngươi cứ hung dữ nói bây giờ không thể gặp ngươi, bọn ta chắc chắn phải suy nghĩ nhiều rồi.”
Lúc Đại Xà nghiêm mặt, quả thực rất dọa ngươi, nói là cả người toả ra sát khí cũng không khoa trương, Sơ Niệm nắm lấy tay tiểu cô nương, an ủi nói: “Chàng ấy chỉ trông hung dữ, rất ra rất ngu ngơ.”
Giang Nhu hỏi: “Vậy tại sao hắn không cho ngươi ra ngoài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây