“Đang cất giữ cẩn thận trong nhà.” Mộ Vân cười nói: “Đó là bảo bối, ta nhất định phải giữ nó.”
“Cho ngươi chính là để ngươi mặc, giữ lại làm gì?” Sơ Niệm nói: “Nếu ngươi bị đông cứng thì phải làm sao?”
Nhắc tới đây, nụ cười trên mặt Mộ Vân càng trở nên rạng rỡ hơn, hai tay ôm lấy bụng, cúi đầu nói: “Ta đã nhờ Minh Nguyệt tỷ tỷ may cho ta một bộ quần áo, da thú đó sẽ để lại cho hài tử của ta.”
Trong bộ tộc, da thú gần như là một vật gia truyền.
Nhưng Sơ Niệm nhìn tiểu cô nương năm nay mới mười bốn tuổi, mặc dù mặc mấy lớp quần áo rơm nhưng trông vẫn gầy gò nhỏ nhắn, vậy mà đã có hài tử.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây