Sau khi Sơ Niệm nghe được lý do này có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy có thể hiểu được.
Khi thức ăn quá khan hiếm, một chút thức ăn cũng vô cùng quý giá, có thể cho con người có thêm cơ hội sống sót.
Nàng lấy gân thú của mình ra, trêu ghẹo: “Tiểu sư phụ đã dạy ta nhiều kỹ năng như vậy, còn cho ta một bình nhựa cây lớn, tôi cũng có thể cho tiểu sư phụ sợi gân.”
Tần Minh Nguyệt nhìn mấy sợi gân gãy vụn xung quanh Sơ Niệm, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: “Vậy ngươi cho ta những thứ này đi.”
Nhìn bộ dạng tham tiền của nàng ấy, Sơ Niệm không khỏi cười lớn: “Những cái đó đều là mảnh vụn, màu sắc lại lộn xộn, hay là ta cho ngươi một cuộn mới.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây