“Cũng là do quần áo ngươi làm đẹp, rất có không khí lễ hội, Mị Mị mặc vào giống như em bé trong tranh Tết vậy.” Giang Nhu vừa buông đứa nhỏ, đứa nhỏ lại mím môi định khóc, nàng ta chỉ có thể tiếp tục ôm lên dỗ dành.
Mị Mị hẳn là nhũ danh của đứa nhỏ.
Sơ Niệm dùng da thú màu đỏ làm quần áo, ở cổ áo và mép tay áo dùng lông tơ màu trắng viền một vòng, nút thắt cũng là nút màu trắng có lông nhung, đúng là rất giống quần áo của em bé tranh Tết.
Sơ Niệm đưa tay thật cẩn thận sờ sờ khuôn mặt Bảo Bảo, Bảo Bảo lập tức cười khanh khách, Sơ Niệm cảm thấy rất đáng yêu, lại sờ thêm chút nữa, khoé miệng nàng giơ lên, cười nói: “Tiểu Mị Mị không sợ người lạ chút nào, còn biết cười với dì, không uổng công dì thương con.”
“Niệm Niệm, ngươi thích em bé như vậy, khi nào thì định tự sinh một đứa đây?” Giang Nhu trêu đùa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây